Thiêu thân - Chương 1: Hạ Du
Ngồi nhấm nháp chút cà phê trên tầng hai của toà nhà cao tầng, tôi nhìn xuống con đường tấp nập xe cộ. Quang cảnh vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm kéo tôi quay về những ngày hè từng có em…
“Nhà em ở đâu? Để tôi đưa em về?”
Trước mặt tôi là một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Em mặc chiếc váy màu xanh lam, mái tóc dài đen nhánh xoã ngang lưng. Không biết em đang nghĩ gì mà ánh mắt cứ mải mê nhìn dưới lòng đường. Cho đến khi tôi cất tiếng, em mới giật mình ngước lên.
Tôi tiến lại gần em hơn, bàn tay to lớn chìa ra, môi nở một nụ cười dịu dàng.
Đôi mắt nâu sâu thẳm thoáng chút hoang mang lo sợ. Em mím chặt môi, xoay nhẹ gót chân rồi chạy đi mất, để lại tôi ngẩn ngơ đứng nhìn.
Sau chuyện hôm ấy, không lúc nào tôi thôi nghĩ về em. Vẻ ngoài nhỏ nhắn, làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt đầy sợ hãi… Hình ảnh ấy cứ quấn lấy tôi, theo vào tận trong giấc ngủ dài.
“Chà, trời sắp mưa rồi. Em định đứng đây đến bao giờ?”
Tôi đứng bên cạnh em, nhìn vu vơ lên nền trời xám xịt. Gió thổi những hạt bụi xoay tít mù, hất tung mái tóc dài như dòng suối của em.
Nghe giọng nói của tôi, em lại giật mình nhìn lên. Đôi chân em cục cựa, một lần nữa muốn bỏ chạy. Nhưng tôi nhanh chóng nắm chặt tay em.
Em hoảng loạn muốn vùng ra khỏi tôi. Nhưng em càng cố giãy giụa, tôi càng siết thật mạnh. Trong thoáng chốc, tôi nắm lấy bàn tay còn lại, cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mặt em:
“Bộ tôi đáng sợ lắm sao?”
Lắc đầu.
“Em ghét tôi?”
Lắc đầu.
“Sao em lại theo dõi tôi nào? Nếu còn chống cự, tôi sẽ dẫn em đến đồn công an.”
Nghe tôi đe doạ, em không dám vùng vẫy nữa. Nhìn thấy toàn thân em run rẩy, tôi chợt mủi lòng, buông lỏng cánh tay. Em ngước nhìn tôi. Đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Sau đó em lấy ra từ trong túi xách một cây bút và một cuốn sổ, viết vào đấy một hàng chữ bằng mực xanh. Nét chữ ngay ngắn và rất đẹp. Em đưa cho tôi quyển sổ.
“Em xin lỗi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Em không nói được ư?”
Em ngập ngừng một thoáng rồi gật đầu.
“Em tên gì?”
“Hạ Du.” Cô bé viết thêm một dòng.
Hạ Du? Cái tên này… Tôi từng nghe ở đâu nhỉ? Cái tên vừa lạ mà cũng vừa quen…
oOo
“Mẹ ơi, em bé dễ thương quá! Sau này con muốn lấy em làm vợ!” Cậu bé năm tuổi vừa nhìn chăm chú vào em bé đang say ngủ, vừa vuốt má em với vẻ thích thú.
“Không được đâu con. Em bé là con trai.” Người mẹ mỉm cười hiền hậu.
“Con trai sao lại mặc đồ con gái?”
“Vì nhà của em không có nhiều tiền nên em phải mặc lại đồ cũ hàng xóm cho.”
Cậu bé nhìn mẹ rồi lại nhìn em bé, khẽ nắm bàn tay mũm mĩm của em, mỉm cười.
“Đứa nào dám ăn hiếp thằng Du tao đánh cho phù mỏ!” Cậu bé mười hai tuổi giơ cao nắm đấm. Một nhóc khoảng sáu, bảy tuổi, bấu chặt lấy áo cậu, vẻ mặt sợ hãi.
Đám con nít trong xóm e ngại trước thân hình cao to của cậu bé nên lùi dần, lùi dần rồi vụt chạy như điên. Có đứa sợ quá, vấp ngã mấy lần, rồi lại đứng lên chạy tiếp. Sau khi bọn trẻ đi mất, cậu bé quay lại, đưa tay phủi bụi trên người nhóc, nhìn vết thương của nhóc, xuýt xoa hỏi:
“Có đau không?”
Nhóc lắc đầu.
“Đừng có xạo! Chảy máu mà không đau. Lên anh cõng về!”
Nhóc rụt rè nhìn bờ vai to rộng của cậu bé. Chiếc cổ rám nắng lấm tấm mồ hôi. Cậu bé đưa tay, chỉ lên vai, ra hiệu cho nhóc leo lên. Nhóc chần chừ một lát rồi choàng tay ôm lấy cậu. Cậu mỉm cười nhấc bổng nhóc lên bước nhanh về nhà.
“Lớn lên anh lấy em làm vợ nha!” Nhóc nói, làn hơi nóng hổi từ môi phả lên tai cậu bé.
“Mày điên hả? Anh chỉ lấy con gái thôi!”
“Vậy sao anh lại chơi trò cô dâu chú rể với em?”
“Đó là trò chơi, trò chơi thì không bao giờ trở thành sự thật.”
“Anh không thích em hả?”
“À… ờ… dĩ nhiên là thích, nhưng không phải thích giống kiểu… à… ờ… người lớn gọi là gì ấy nhỉ… là… tình yêu nam nữ.”
“Bộ thích nhau cũng phải phân biệt nam hay nữ hả anh?”
“Mày nhiều chuyện quá! Đương nhiên rồi. Nếu không phải vậy thì sao ba má mày đẻ ra mày?”
“Em đâu có ba đâu…” Nhóc nói, giọng buồn buồn.
Phải rồi, từ lúc mới sinh ra, nhóc chưa hề biết mặt ba. Mẹ nhóc cũng chẳng bao giờ nhắc đến ba nên nhóc cứ nghĩ là tự dưng mẹ nhóc sinh ra nhóc, thế thôi. Nhóc cũng không cần ba, vì nhóc có cậu bé bên cạnh bảo vệ rồi. Cậu bé vừa là ba, vừa là người quan trọng, người mà ở tuổi ấy, nhóc vẫn chưa tìm ra từ nào thích hợp để diễn tả. Nhóc chỉ biết nhóc muốn sống bên người đó, suốt đời…