Hồ Sơ Án M - Chương 1: Song Sinh (1)
Mưa rơi tầm tã, từng hạt trắng xóa trút xuống như tấm màn che phủ cả thành phố rộng lớn hối hả này. Dưới lòng đường, người người chen chúc tấp nập di chuyển, từ trên cao nhìn thì trông giống đàn kiến đang dời tổ.
Ánh đèn đủ màu sắc từ các biển hiệu và đèn giao thông chớp nháy liên tục. Thế giới người sống của thành phố luôn tràn đầy năng lượng, nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn, những thứ chứng minh chúng ta vẫn đang sống.
Giữa cái gọi là dương giới ấy luôn tồn tại những điểm dị thường, hiện tượng hoặc sự vật mà con người không thể giải thích được. Thế nên ta mới đặt cho nó một cái tên, bao hàm toàn bộ ý nghĩa, ta gọi nó là Tâm Linh.
Tâm Linh là chuyện đáng tin hay không đáng tin?
Tâm Linh có thật sự bí ẩn như trong miệng của nhiều người hay rỉ tai nhau?
Vậy Tâm Linh có ý nghĩa gì?
Ai có thể trả lời cho những câu hỏi trên? Có lẽ phải tự chúng ta trải nghiệm mới đưa ra được đáp án hoàn chỉnh nhất.
Lòng ma nhiều oán, lòng quỷ nhiều hận nhưng lòng người thì khó dò.
********
Đêm ngày 6 tháng 7 năm 2023.
Trong tiếng lộp bộp của từng giọt mưa xả trên mái tôn, tiếng gõ mõ đọc kinh cầu siêu vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Cứ một câu đọc xong thì âm thanh keng keng xen lẫn vào, kéo theo đó là từng đợt gào khóc của người phụ nữ quỳ ở đối diện.
“Tại sao vậy? Tại sao anh không yêu tôi? Tôi có gì không bằng con Ngân chứ?”
“Án ta phạ bà phạ, truật đà ta phạ, đạt mạ ta phạ, bà phạ truật độ hám.”
Giọng người đàn ông trầm ổn không hề do dự. Anh ngồi xếp bằng trên tấm chiếu, bên ngoài đàn cầu siêu, đôi tay gầy guộc chắp lại hệt như búp sen sắp nở để trước ngực. Gương mặt anh thon gọn, làn da trắng nhợt nhạt, hàng lông mày rậm đen nổi bật.
Từ đầu đến cuối người đàn ông không mở mắt, mặc kệ cho người phụ nữ kia có gào khóc cỡ nào anh vẫn điềm tĩnh. Đôi môi mỏng mấp máy, tiếng kinh trôi ra từ khe hở, lờ mờ có thể thấy được sự thay đổi trong không trung.
Tầm vài phút sau, người phụ nữ chẳng còn oán than nữa. Cô vẫn thút thít cho đến khi lòng yên tĩnh hẳn. Mái tóc cô ướt sũng bết dính như lâu ngày chưa gọi, da dẻ của cô xanh tím trương sình không chỗ nào toàn vẹn, ngay cả mặt mũi cũng mất đi sắc nét ban đầu.
Anh tách hai tay ra, cúi người gập xuống để trán chạm vào lá bùa vàng trên chiếu: “Tự quy y Phật, đương nguyện chúng sanh, thể giải đại đạo, phát vô thượng tâm.”
“Tôi phải đi thật sao?”
“Tự quy y Pháp, đương nguyện chúng sanh, thâm nhập kinh tạng, trí huệ như hải.” Anh cúi xuống, vái thêm một lạy nữa. Khi này giữa đàn cầu siêu nổi lên gió ấm, thổi bay từng lọn tóc của người phụ nữ.
“Xin lỗi ba… Mẹ… Con làm ba mẹ khổ rồi… Xin lỗi thầy…”
“Tự quy y Tăng, đương nguyện chúng sanh, thống lý đại chúng, nhứt thiết vô ngại.”
Anh lạy thêm lần cuối cùng, sau đó mỉm cười mở mắt nhìn người phụ nữ ấy. Hiện tại dáng vẻ của cô đã trở lại bình thường, là một cô gái ưa nhìn hiền lành.
Cô cười đáp lại anh, nơi khóe mắt chảy xuống giọt lệ lấp lánh: “Đội ơn thầy.”
“Cô có thể về báo mộng với bố mẹ mình, gặp mặt họ lần cuối. Ở kiếp sau nguyện cho cô gặp được người thương chân chính.”
Anh gõ lên chuông đồng, tiếng kêu giòn giã đánh tan hết tất thảy những oán niệm còn sót lại. Người phụ nữ đứng dậy, lướt ra khỏi căn nhà.
Khi này, bên ngoài vẫn còn mưa xối xả. Vừa chớp mắt trên nền lụa đen kịt tia sét sáng chói rạch ngang qua, kéo theo là tiếng gầm vang trời. Anh khẽ nhíu mày nhìn về điểm kết thúc của tia sét, linh cảm của một thầy pháp mách bảo rằng đã có chuyện tồi tệ xảy ra.
Anh lập tức nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm: “Qua 12 giờ rồi, đã là ngày 7 của tháng này.”
******
Sáng sớm ngày 7 tháng 7 năm 2023.
Giữa lòng đường xe chạy đông đúc người đi vội vã, một chiếc moto phân khối lớn phóng vụt với tốc độ bàn thờ. Người đi đường hét lên, mắng chửi vì xém chút bay màu.
“Mụ nội mày!”
“Đi ăn cướp hả má?”
“Chạy nhanh vậy bộ nhà có người chết à?”
Đèn hiệu giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, chiếc moto dừng lại. Người con gái với đôi chân dài miên man chống xuống mặt đường nhựa, lưng cô thẳng tắp, đôi tay đeo bao hở ngón gõ lên tay côn của xe theo từng nhịp.
Mấy gã trai kế bên liếc nhìn cô nàng với cặp mắt thèm thuồng, tia từ ngực tới mông, còn huýt sáo tấm tắc khen: “Ôi em ơi xinh thế nhờ.”
“Em tên gì? Nhà ở đâu?”
“Hay cho anh quá giang xíu hén?”
Cô đẩy tấm kính chắn trên nón bảo hiểm lên, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn đám đàn ông, hàng lông mi cong vút càng tô điểm thêm nét sắc bén.
Cô gái dõng dạc trả lời: “Tôi tên Linh, làm việc ở số 20 đường X. Rảnh thì ghé chơi, tôi mời uống trà.”
Vừa dứt câu, con số trên hộp đèn hiệu chuyển sang 1, màu đèn thành xanh. Cô đề máy, rồ ga để lại làn khói thải từ pô xe nghi ngút. Mấy gã đàn ông nhìn nhau, một người cố nhớ xem số 20 đường X là chỗ nào.
“Ê… Hình như là đồn cảnh sát trung tâm thành phố!”
“…”
“…”
Cả bọn như bị xịt keo vào mặt, không dám bỡn cợt thêm.
Hơn mười lăm phút sau, Linh lái con xe chiến vào bãi đỗ trước cơ quan. Vừa cởi nón ra, gương mặt xinh đẹp cương nghị của Linh được ánh nắng soi tỏ. Mấy anh sĩ quan đi ngang qua nhìn mà chảy cả dãi, một cô gái quá đỗi xinh đẹp như vậy làm gì ở đây chứ?
Linh nghiêm mặt không thèm để ý đến họ, cô bước thẳng vào văn phòng nhân sự nằm trên lầu hai. Sĩ quan gác cửa tính chặn cô lại, nhưng Linh nhanh chóng trình ra thẻ công tác cho gã xem.
Văn phòng nhân sự nằm ở cuối dãy hành lang lầu hai, thông thường những sĩ quan được chuyển từ cơ quan khác hoặc mới vào làm sẽ đến đây trước. Họ bắt buộc phải trình báo với trưởng phòng nhân sự, nhận súng, còng và cầu vai đeo cấp hiệu.
Người phụ nữ trung niên gập lại tập tài liệu, bà chỉnh cặp kính rồi ngước nhìn cô gái đối diện. Vài giây sau bà mỉm cười: “Cái Linh lớn thế này rồi à? Chà bao năm không gặp, con lớn nhanh quá.”
Linh gật đầu: “Vâng ạ.”
“Con bé này nghiêm túc nhỉ. Được rồi, cô chuẩn bị cho con hết rồi đây.” Nói xong bà đưa cho cô túi giấy to.
Linh tiếp nhận bằng hai tay, sau đó đứng nghiêm chào bà rồi mỉm cười: “Con về đội đây ạ.”
“Đội hình sự số 2 ở lầu ba nhé.”
“Vâng ạ.”
Bà nhìn bóng lưng của Linh khuất sau cửa phòng, lại lẩm nhẩm: “Con bé lễ phép thật.”
Linh chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, vì cô là sĩ quan của đội điều tra hình sự nên khi đi làm không cần mặc đồng phục. Để ưu tiên cho các hoạt động mạnh, thậm chí là xâm nhập hang ổ kẻ xấu, sĩ quan đội điều tra hình sự sẽ mặc thường phục tiện nghi hơn.
Cô mở cửa phòng, bước vào không gian vốn đang căng thẳng cùng cực ấy.
“Huỳnh Tinh Linh, sĩ quan đội điều tra hình sự số 2 xin nhận chức ạ.”
Vừa nghe giọng nói rõ rành mạch lạc của Linh, tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía cô. Một sĩ quan tuổi cũng đã cao cười xởi lởi chào lại cô: “Không ngờ lính mới là phụ nữ nha, còn xinh nữa chứ.”
Linh vẫn giữ vẻ mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến của mình. Người đàn ông cũng hơi ngượng ngùng, lúng túng nói thêm: “Ờm… Chú tên Nam vào nghề được gần hai mươi năm.”
“Chào đồng chí Nam.”
“Chào đồng chí Linh, tôi là Trần Thủ Khoa. Tại ba má muốn tôi học giỏi nên để tên Thủ Khoa.”
Linh nhìn sang sĩ quan Khoa, anh ta cao ráo điển trai, là mẫu người điển hình của những cô gái thích có bạn trai làm cảnh sát. Hiện tại Linh có hảo cảm với người này hơn, vì anh ta không quan tâm đến ngoại hình của cô khi vừa gặp mặt. Những đồng nghiệp còn lại thì đều y như ông Nam, đánh giá cô qua vẻ bề ngoài.
Từ tấm bé Huỳnh Tinh Linh đã sở hữu ngoại hình nổi bật hơn các bạn cùng lứa rồi. Với lại cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình kiểu mẫu, bố làm cán bộ mẹ hành nghề nhà giáo của một trường điểm danh tiếng trong thành phố. Hẳn nhiên cách ăn nói, thái độ và hành động luôn đúng chuẩn mực, nói thẳng ra thì cực kỳ nghiêm khắc.
Thế nên cô rất ghét bị mọi người nhìn vẻ ngoài rồi đánh giá năng lực, tính cách hay sở thích của mình. Tinh Linh thường hay bị bạn bè trêu là trông thì xinh mà hay linh tinh lắm.
Linh càng tạo dựng vỏ bọc cứng cỏi cho mình nhiều hơn, cũng ít khi cười thật lòng với người khác. Vừa rồi vì trưởng phòng nhân sự là người quen của bố, nên cô mới rộng lượng tặng cho nụ cười thân thiện.
Cũng chẳng thể trách Linh được, môi trường giáo dục quá khắt khe biến cô thành viên kiêm cương rất cứng. Cứng ở đây không những nói về vẻ ngoài, mà còn về độ cứng đầu của Linh. Một khi quyết tâm làm gì rồi thì sẽ theo tới cùng.
Reng! Reng!
Trong lúc mọi người còn đang bàn về vụ buôn chất cấm của nhóm xã hội đen, tiếng chuông điện thoại bàn chợt vang lên. Lập tức sắc mặt của mọi người sụ xuống, Linh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được những ánh mắt chán nản ấy.
Thấy không ai bắt máy nên Linh chủ động: “Đội điều tra hình sự số 2 xin nghe.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng khản đặc: “Có anh Nam ở đó không?”
“Sĩ quan Nam ạ? Thưa có.”
Ông Nam ho khan, ra hiệu đưa máy cho mình. Lập tức ngữ điệu của ông âm trầm khó tả: “Tôi đây.”
“Lại có Án M.”
“Ở đâu?”
“Số 66 khu H.”
“Khu biệt thự giàu có đấy à? Đã cho người qua đó phong tỏa hiện trường chưa?”
“Đã xong hết, giờ thì tới phần anh. Những vụ án như thế này không có đội nào chịu nhận ngoài đội của anh đâu. Nên là phiền anh nhé.”
Ông Nam cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai: “Đã mười năm rồi mà còn sợ tôi phiền à?”
“…”
“Cúp đây, chúng tôi bận bỏ mẹ ra.”
Ông Nam dập máy thật mạnh, cơn tức giận không cách nào nguôi ngoai được. Hôm nay là ngày đầu tiên Linh nhận chức, vậy mà đã gặp phải vấn đề khó hiểu thế này.
Cả đội tầm năm người bao gồm cả Linh lập tức xuất phát đến hiện trường, vì đội điều tra làm việc nên phải dùng xe 16 chỗ do cơ quan cấp. Bên trong có đầy đủ các thiết bị cần dùng, từ máy thu âm từ xa, vải đen che mặt, còng dây tập thể cho đến bom khói và xịt hơi cay.
Lúc còn ở học viện, Huỳnh Tinh Linh đã biết hết những quy định có trên giấy và cả quy định ngầm, cũng như toàn bộ chi tiết trong mỗi đội sĩ quan của cơ quan. Thế nên cô chẳng ngần ngại gì khi nhìn thấy, cũng không tò mò.
Trần Thủ Khoa nhướng mày hỏi cô: “Đồng chí Linh này, không thắc mắc gì hả?”
Linh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chúng ta đang nhận vụ án gì? Còn vụ buôn chất cấm thì sao?”
“Quên mất phải giải thích sơ sơ với đồng chí. Mà này từ giờ tôi có thể gọi em xưng anh được chứ? Cho gọn.”
Linh gật đầu vẫn im lặng chờ, anh ta cười cười nói: “Trong đồn chúng ta có một tập danh sách gọi là Án M, bên trong bao gồm tất cả những vụ án không thể điều tra một cách bình thường. Những vụ này chỉ xảy ra vào ngày 7 hằng tháng.”
Khoa dừng một đoạn, ngả lưng lên ghế rồi tiếp tục: “Từ khi đồn mới xây cho tới nay tập danh sách này đã tồn tại rồi. Có thể coi đây là kỳ quan bí ẩn của thành phố Hà Tiền. Nhưng nếu dùng tâm linh để giải thích thì 100% chính xác. Cho nên dù cấp trên có biết cũng chấp nhận Án M này tồn tại, coi đó là vết nhơ không thể để người ngoài biết, giấu nhẹm đi giao cho đội hình sự số 2 chúng ta. Còn vụ buôn chất cấm đó giao lại cho đội số 1.”
Linh càng nghe càng cảm thấy hết sức vô lý, con người sống ở thời đại khoa học tiên tiến thế này mà còn vin vào tâm linh ư? Không thể chấp nhận được!
“Không thể nào. Hung thủ chắc chắn sẽ để lại sơ hở, phải chăng do chúng ta quá lơ là?”
Tất cả nghe Linh nói vậy thì tỏ thái độ không vui, nhất là ông Nam: “Này! Lính mới như cháu nói câu đó khác nào chê tụi này vô dụng?”
“Không ạ.” Linh hơi bồn chồn vì ý nghĩ của cô hoàn toàn không phải vậy. Linh chỉ là một người tư duy duy vật, không tin vào thuyết duy tâm. Cô càng không tin có ma quỷ thần phật gì tồn tại trên đời.
Đáng sợ, tàn ác nhất chỉ có con người mà thôi. Loài sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, đến cả hổ hay sư tử còn phải bị săn lùng, đến cả rừng rậm bao lao của mẹ thiên nhiên còn phải chịu cảnh hoang tàn.
“Nói thật với cháu, trước khi đội số 2 nhận danh sách này thì đã có đội khác nhận. Không một ai phá giải được, hung thủ cứ như biến mất vào không khí. Dấu vân tay, mẫu tóc, thậm chí là chút gì đó như nước bọt chứa DNA cũng chẳng tồn tại.”
“…” Linh tạm thời không biết phải nói sao, bởi trên đời này chẳng có vụ án nào mà hiện trường sạch sẽ tới mức không có nổi bất kỳ dấu vết gì.
Trần Thủ Khoa thở dài, chủ động đưa cho Linh xem tập tài liệu. Trên đó có để đánh dấu hồ sơ rất to. Anh nói: “Em xem cho kỹ, bọn anh không nói dóc đâu.”
M001