Cúi mình hôn em - Chương 04: "Cảm ơn ngài, chủ nhân."
Chương 04: “Cảm ơn ngài, chủ nhân.”
Nửa đêm thức giấc, Kan bắt gặp tên nô lệ đang se sẽ trườn khỏi giường bèn cất tiếng hỏi:
– Đi đâu?
– A… chủ nhân… – Nó hơi giật mình. – Xin lỗi ngài, tôi làm ngài thức giấc…
– Ta hỏi đi đâu?
– Xin lỗi ngài, chủ nhân… tôi chỉ là khát nước…
– Không có nước trong phòng ta. – Hắn uể oải ngồi dậy, chưa dứt cơn ngái ngủ.
– Thưa ngài… tôi định sẽ uống trong chậu lúc nãy…
– Bậy bạ!
Hắn nạt, xuống giường định lấy nước cho nó. Bỗng nhiên, nó đổ người lên lưng hắn, giờ hắn mới nhận ra nhịp thở nặng nhọc của nó. Cái trán nhỏ nóng ran vì sốt, nhưng tên nô lệ vẫn gắng gượng đứng lên.
– Thưa chủ nhân… tôi xin lỗi… tôi không… cẩn thận…
– Ngươi sốt!
– Không… không… thưa ngài… tôi khỏe, tôi không sốt…
– Cái gì? – Hắn thắp đèn, thấy khuôn mặt đỏ phừng của nó. – Trông ngươi kìa, như vậy còn bảo là khỏe?!
Hắn ấn nó nằm lại giường, gọi gia nhân.
Khi Kan đắp chiếc khăn ướt lên trán nó, tên nô lệ giương đôi mắt ướt nước lo lắng hỏi:
– Thưa chủ nhân… ngài không… dìm tôi vào nước…?
Dìm vào thuốc hạ sốt thì có. Kan thầm nghĩ nhưng không nói, sợ nó sẽ thêm hoảng hốt. Dường như hắn đã nghe quen những hình phạt đáng sợ mà nó từng trải qua. Bát thuốc được bưng đến, hắn đỡ nó dậy bảo uống. Nó hơi chần chừ nhưng rồi một hơi uống hết bát thuốc đắng. Trời hãy còn chưa tỏ mặt người, loáng thoáng có tiếng mõ tuần canh vang lên đều đặn. Một làn sương đêm luồn qua khe cửa hẹp giục Kan quay lại với chăn nệm ấm. Tên nô lệ hỏi như một lời thì thầm:
– Tôi không nên nằm ở đây, thưa ngài?
Nhiệt độ cơ thể chứng tỏ nó đang rất cố gắng để giữ mình tỉnh táo. Hắn kiềm ham muốn được tiếp tục giấc nồng, lau người cho nó. Vốn hắn chẳng cần phải làm thế. Được nằm trên giường, lại có chăn đắp là đã tốt cho nó lắm rồi, có lẽ từ ngày bị biến thành nô lệ nó đã biết những thứ ấy trở nên xa xỉ. Nhưng lạ thay, hắn vẫn rất ân cần. Trước đôi mắt chỉ chực cụp xuống, nhắm riết lại như đợi những cú bạt tai, hắn thấy mình sẽ thật độc ác nếu xem nó như súc vật. Hắn không muốn trải qua lần nữa cảm giác hối hận ban sáng khi đánh nó bằng roi ngựa. Nhúng chiếc khăn vào nước, hắn hỏi:
– Ngươi có hay sốt thế này không?
Hắn nghĩ với điều kiện sống như vậy, với những trận đòn được phát hàng ngày cùng thức ăn thiếu thốn và hầu như không bao giờ được che kín thân thể, nó hẳn không tránh khỏi bệnh tật. Nhưng nó làm hắn ngạc nhiên.
– Thưa chủ nhân, không. Đau ốm là một điều cấm kỵ đối với nô lệ như tôi. Tôi không hiểu vì sao hôm nay lại sốt.
Giọng nó lại đều đều bình thản, tựa hồ như chấp nhận mọi sự chủ sắp làm với mình. Phải chăng nó đã quá mệt mỏi để tìm câu trả lời cho những săn sóc mình nhận được? Phải chăng nó đã chuẩn bị xong tinh thần để bị trừng phạt vì tội “sốt”? Kan lau chiếc khăn theo một vết sẹo khá lớn cắt chéo ngực nó từ xương đòn bên phải đến tận eo bên trái, nhận ra các vết roi ban sáng đã chuyển màu xanh tím, bất giác hỏi:
– Có đau không?
– Thưa chủ nhân…?
– Những vết roi này, có đau không? – Hắn hỏi rõ hơn.
– Thưa ngài, rất đau nhưng tôi đáng bị như vậy. Tôi đã khiến các vị chủ nhân tức giận.
– Ngươi chỉ bị đánh khi làm chủ tức giận thôi sao?
– Thưa chủ nhân… ngài có thể đánh tôi để tiêu khiển, tôi chịu đòn khá tốt.
Hắn ậm ừ. Nó quên mất là hắn đã bảo sẽ không đánh nó nếu không có một lý do rõ ràng. Khi chiếc khăn sát nhẹ lên hai mông, nó nói:
– Chủ nhân… cảm ơn ngài đã cắt chỉ cho tôi.
Cái giọng rụt rè đó khiến trong khoảnh khắc hắn muốn ôm lấy nó mà an ủi, mà nói với nó rằng mọi việc đã qua rồi, sẽ không ai đánh đập nó, không ai làm nó đau, không ai… Nhưng hắn cũng lại chỉ ậm ừ.
Sáng hôm sau hắn dậy khá muộn. Mặt trời đã lên quá mái nhà. Tên nô lệ nghe động vội vàng ngồi dậy nhưng lảo đảo ngay sau đó. Biết nó hãy còn yếu, hắn bèn bảo nó nằm xuống ngủ thêm.
– Tôi không dám, thưa ngài…
– Đây là lệnh. – Hắn thay bộ áo ngủ bằng một chiếc áo xanh và quần đen. – Ta ra lệnh cho ngươi về giường và ngủ đến khi có người vào gọi ngươi dậy. Tiếp đó ngươi sẽ ăn những gì được mang vào. Hiểu chưa?
– Vâng, thưa chủ nhân.
Hắn ra khỏi phòng, không kịp nhìn phản ứng của tên nô lệ. Ngày làm việc của hắn chưa bao giờ bắt đầu muộn thế này, phải nhanh chóng bù giờ thôi.
Như mọi ngày, cửa hàng nhà hắn tấp nập người mua. Nhà Hankei sở hữu những xưởng dệt thuộc loại lớn nhất đất nước. Nhờ tìm được nguồn tơ tằm hiếm có ở vùng Tiểu Đảo, vải vóc tơ lụa của họ được các nhà quý tộc ưa chuộng, thậm chí góp mặt trong cuộc sống cung đình. Đức vua thường dùng chúng để ban thưởng cho các cung phi và công thần. Gia tộc hắn cũng không bỏ qua thị trường tiềm năng là tầng lớp thị dân khá giả cũng như những người bình dân. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả.
– Thiếu gia, – Quản lý vừa giao sổ sách cho hắn vừa báo. – loại tằm mới sắp nhả tơ rồi ạ, sau đợt thử nghiệm này có lẽ có thể nhân giống hàng loạt rồi.
– Còn đồng dâu?
– Phát triển rất tốt ạ.
– Tốt lắm, nhớ phòng sâu hại. Thời tiết đang ấm dần nên ta không thể chủ quan được. Phải rồi, hôm trước bên nhà Kinseiku có ý muốn hợp tác sản xuất một mẫu gấm mới, ông đã sắp xếp ngày gặp với họ chưa?
– Đã xong rồi ạ, là 3 giờ chiều ngày mốt.
Cứ thế một ngày của Kan trôi vụt đi, đến khi hắn bước ra sân sau thì đã xâm xẩm tối. Đi vài đường quyền cho giãn người, hắn thoáng nghĩ đến tên nô lệ. Lúc sáng, hắn chỉ kịp dặn nhà bếp qua loa, không biết nó ở trong phòng có được ăn uống đầy đủ không. Nghĩ đoạn, hắn về phòng.
Trong phòng tối om không một ánh đèn, lò sưởi vẫn lạnh tanh. Kan thắp đèn, nhìn quanh khi ánh sáng vàng cam ấm áp tràn đầy phòng. Không thấy tên nô lệ đâu, hắn bèn gọi.
– Đâu rồi?
Có tiếng sột soạt trong góc nhà, nơi bị bóng tối của kệ sách che khuất. Hắn nhíu mày.
– Sao lại ở trong đó? Ra đây!
Hắn đánh một que diêm ném vào lò sưởi, quay lại đã thấy nó quỳ cạnh chân giường, trần truồng như tối qua. Hai chân mày hắn càng nhíu hơn.
– Trời lạnh sao không ở trên giường mà chui vào xó ấy? Ngươi hết sốt chưa?
– Thưa chủ nhân, tôi không thấy lạnh, cũng đã hết sốt rồi, thưa ngài.
– Không lạnh? Lại đây ta xem.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, nó chầm chậm bò đến. Cảm giác có gì đó không ổn, hắn bước tới, nó liền dừng lại, quỳ thẳng người với hai chân mở rộng. Hắn ngồi xuống chạm tay vào người nó. Lạnh ngắt. Cái lạnh khiến hắn xoa khắp lưng nó rồi kéo nó vào lòng. Nó thoáng trụ lại, nhưng rồi xuôi theo. Người nó rít mồ hôi khô, đem tay soi ra chỗ sáng thì thấy các móng đầy đất, vải băng ở những ngón tay bị rút móng cũng bẩn thỉu và gần như muốn tuột hẳn ra. Bụng tên nô lệ kêu một tiếng khiến Kan đổi câu hỏi sắp buột ra.
– Trưa nay ngươi ăn những gì?
– Thưa chủ nhân, trưa tôi ăn cơm trắng.
– Thức ăn?
– Thưa ngài, tôi chỉ ăn cơm thôi. Tôi được cho một nắm. Tôi xếp được hơn nửa kho củi nên mới được ăn nhiều như vậy. Chiều nay tôi đã xếp đầy kho… Thưa ngài?
– Vết gì đây? – Hắn ngắt lời, nghiêng mặt nó sang trái để nhìn cho rõ. – Ai đánh ngươi thế này?
– Xin lỗi chủ nhân… – Nó ngập ngừng – Tôi sau này sẽ không dùng chăn gối khi không có ngài trong phòng…
Đoán được nội dung câu chuyện, hắn lẳng lặng đem nó lại gần lò sưởi xem xét. Trên người nó xuất hiện những vết roi mới ở lưng và hai cánh tay. Hắn bèn hỏi:
– Ngươi bị đánh bằng thứ gì? Roi ngựa?
– Thưa ngài, vâng.
Hắn thở phào. Không phải bị đánh bằng mấy thanh củi thì cũng phần nào yên tâm.
– Được rồi, chúng ta đi tắm rửa, ăn tối, rồi ta sẽ nói lại với ngươi lần nữa chuyện gì được phép, chuyện gì không được phép. Sau này cứ theo đó mà làm, rõ chưa?
– Vâng, thưa chủ nhân. – Nó rụt rè trả lời.
Kan lấy một chiếc áo choàng khoác lên người tên nô lệ trước khi dẫn nó đến phòng tắm. Chiếc áo phủ kín nó từ đầu đến tận gót chân. Sự trần trụi của nó ở đây khiến hắn khó chịu. Hắn không thể chấp nhận được cảnh cơ thể gầy gò đó trong tình trạng không áo không quần nai lưng ra vác củi từ sáng đến chiều hòng đổi lấy ít cơm không, lại phải chịu những ánh mắt soi mói của người làm trong nhà. Dù là dục nô đi nữa, nó vẫn là người sẽ ngủ với hắn hàng đêm. Nhớ đến đêm qua, hắn đóng cửa phòng tắm lại, một tay nâng cằm nó lên, nói:
– Vì ngươi chỉ được phép phục vụ ta nên những chỗ kín của ngươi cũng không được để người khác thấy hay chạm đến, nếu không ta sẽ phạt ngươi. Rõ chưa?
– Thưa chủ nhân, – Nó vội vã quỳ xuống. – tôi xin chịu phạt, thưa ngài.
– Hôm nay coi như không tính. Dù sao chúng có nhìn ngươi tí chút cũng chẳng thiệt gì. Đứng lên đi.
Đấy là hắn đang tự an ủi chứ thực chất hắn cực kỳ bực mình. Gia nhân trong nhà thật to gan, cả nhiên đem “đồ vật” trong phòng hắn ra ngoài khi không được phép, lại còn dám để vết tích trên người nó. Chuyện này hắn nhất định không bỏ qua. Ném mớ quần áo bẩn vào giỏ, quay lại vẫn thấy tên nô lệ phủ phục chờ phạt, hắn không khỏi ngạc nhiên.
– Chuyện gì nữa?
– Thưa chủ nhân, họ không chỉ nhìn tôi, họ có chạm vào.
Kan cau mày, cảm thấy cái khó chịu trong người tăng lên. Hắn giật chiếc áo khoác, lật úp người nó lại dưới sàn gỗ rồi rút cây nến trên tường gần đó. Hắn bắt nó nâng cao thân dưới và tự vạch hai bên mông để lộ lỗ huyệt nhỏ. Tên nô lệ sợ điếng người, hình dung đến một hình phạt tàn bạo mà nó từng phải chịu. Chủ nhân treo ngược nó lên và cắm vào một cây nến đang cháy để sáp nóng chảy xuống những phần da thịt nhạy cảm nhất của nó. Nó mím môi chờ một hình phạt tương tự.
Dưới ánh nến lờ mờ, Kan vẫn khẳng định được cơ thể nó từ sáng tới giờ chưa hề bị xâm phạm. Cẩn thận không để sáp nến rơi phải cặp mông bầm vết roi kia, hắn hỏi:
– Chúng dùng miệng ngươi sao?
Lúc này hắn mới để ý tên nô lệ đang gồng cứng cả người, ấn mặt và hai vai xuống sàn, nghe hắn hỏi mới giật mình trả lời:
– Thưa không, họ không có dùng miệng tôi hay phía sau… vì tôi nói ngài không cho phép.
Thứ đang đè nặng trong dạ dày hắn tan biến mất, hắn mỉm cười lật nó ngửa ra.
– Vậy có gì đáng phải phạt đâu nào?
– Nhưng… thưa ngài, họ không vui nên đã dùng tôi ở chỗ khác.
Còn chỗ nào nữa? Hắn thầm nghĩ rồi sực nhớ ra. Lúc nãy vì quá để ý cái lỗ nhỏ, hắn đã không xem xét phần thân thể phía trước của nó. Vội vàng, hắn quay xuống dưới, sững sờ khi thấy hạ bộ nó sưng lên, những dấu vết do thừng mảnh trói chặt trong thời gian khá lâu đã chuyển màu xanh tím. Lúc nãy trong phòng hắn cũng không để ý đến phần cơ thể này của nó, hắn không ngờ người trong nhà có thể tàn nhẫn đến mức này.
– Khốn nạn…
Hắn rít qua kẽ răng. Tên nô lệ định bò dậy nhưng hắn ngăn lại, gằn giọng hỏi:
– Chúng đã làm gì? Hả?
– Họ bắt tôi chơi kéo co, thưa ngài.
– Tức là?
Tên nô lệ khẽ rùng mình khi nhớ lại trò hành xác nó phải chịu lúc chiều. Da thịt giống như bị kéo đến sắp đứt lìa nhưng nó vẫn phải cắn răng chịu đựng, việc duy nhất nó có thể làm là thầm cầu nguyện bọn người đó sớm dừng cuộc chơi. Khi mọi việc xong xuôi, nó đã vừa bò vừa lết từ kho củi cho đến phòng ngủ của Kan – nơi duy nhất nó thấy tạm an toàn. Quãng đường ngắn từ phòng Kan đến phòng tắm lúc nãy cũng đủ để nó phải cắn chặt môi cho khỏi bật rên theo mỗi bước đi.
– Thưa ngài, họ buộc hai sợi thừng vào người tôi rồi kéo…
– Đủ rồi!
Tiếng quát của Kan làm tên nô lệ giật mình. Hắn ngắt lời nó vì không chịu được cái giọng bình thản như không nó thường dùng để nói về những trò tra tấn như thể đó là một điều hiển nhiên. Nó tuy đã mười chín nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống một đứa trẻ mười lăm, mười sáu đói ăn còm cõi, vì lẽ gì đang tâm hành hạ nó đến như vậy?! Bọn súc sinh!
Sáp nến nóng rẫy chảy xuống khiến hắn suýt tuột tay. Gài lại cây nến lên tường, hắn bế nó xuống hồ tắm. Giống như lần trước, hắn đặt nó ngồi lên đùi trước khi tẩy rửa cơ thể nó.
– Chủ nhân…?
– Ngoan, ngồi yên.
Kan chà xát nhẹ nhàng cái thân thể đầy vết thương kia, càng lúc càng thấy quặn lên cảm giác như hôm qua lúc tên nô lệ thì thầm lời cảm ơn trong cơn sốt. Hắn bế nó về phòng mình chứ không để nó đi theo sau như ban nãy. Đặt nó cạnh lò sưởi ấm và sáng, hắn lót một chiếc gối dưới hông nó, lấy cái hòm gỗ đựng thuốc cất kỹ ở góc tủ. Trong khi gia tộc họ nội của hắn – nhà Hankei nổi tiếng với các loại vải vóc tơ lụa tốt nhất thì gia tộc họ ngoại – nhà Kyunbiku lại được biết đến như một dòng họ đầy thần y. Từ bốn đời nay, cái tên “Kyunbiku” chưa bao giờ bị xóa khỏi danh sách ngự y. Ông ngoại hắn không phải là người hẹp hòi, thậm chí ông luôn gắng dạy hắn những kiến thức cứu người; dù không hứng thú lắm nhưng vì nể ông nên hắn cũng nắm được phần nào. Đều đặn, sinh nhật mỗi năm ông đều tặng hắn một hộp thuốc quý đính kèm công dụng và cách dùng. Hắn rút tấm chăn trên giường đắp ngang ngực tên nô lệ rồi mới bắt đầu khám thân dưới nó. Hắn cẩn thận nắn nhẹ để xác định mức độ tổn thương. Tuy đã cố nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng ngay khi chạm vào, hắn biết nó hẳn rất đau. Hai tay nó nắm chặt lấy tấm chăn, đôi môi tím tái mím chặt dưới ánh lửa như thể sợ một tiếng rên cũng sẽ làm hắn phật ý.
– Đau lắm không?
Hắn lo lắng hỏi, nó mím môi không rõ gật hay lắc nhưng rồi bật ra một tiếng kêu đau đớn. Hắn lập tức ngừng tay, đợi cho nó hết cơn đau rồi mới tiếp tục. Khi hắn khám xong người nó cũng rịn mồ hôi. Hắn lau bớt nước trên trán nhỏ, an ủi:
– May mà tổn thương không nặng lắm. Chỉ cần xoa thuốc vài ngày là hoàn toàn hết đau.
– Cảm ơn ngài, chủ nhân.
Lần đầu tiên hắn thấy tên nô lệ mỉm miệng cười. Cái cười yếu ớt, nhạt nhòa vẽ nên bằng một nét tím trên khuôn mặt trắng bệch khiến hắn không dừng được mà hôn lên má nó. Tên nô lệ có chút sửng sốt. Cái hôn phớt đó không phải bao giờ nó cũng nhận được, không, chính là không ai nghĩ đến việc hôn nó cho dù chỉ lên má hay lên trán.
Xoa thuốc xong, hắn luồn tay dưới kheo chân và lưng định bế nó lên giường nhưng nó vội nói:
– Thưa chủ nhân, thưa ngài, xin ngài đừng bế tôi mãi vậy. Tôi chỉ là nô lệ, tôi có thể…
– Ngươi chỉ là nô lệ, – Hắn ngắt lời – có quyền bảo ta nên làm gì với ngươi sao?
– Thưa không, tôi không dám.
Hắn giở mâm cơm để sẵn trên bàn sau khi đặt nó ngồi tựa lưng vào đầu giường, trong lòng bỗng thấy tức giận. Mâm cơm chỉ có hai món mặn, một bát canh và một bát cơm, tuy bát cơm có phần nhiều hơn bình thường một chút nhưng đây rõ ràng vẫn là phần cơm cho một người. Hắn liếc sang thấy tên nô lệ đang nhìn mâm cơm, bị hắn bắt gặp nó lập tức cúi đầu.
– Chú Shinji! – Hắn đậy lồng bàn, hướng ra hành lang gọi to.
Chú Shinji là quản gia của gia đình. Từ khi hắn nhớ được việc xảy ra quanh mình thì đã thấy chú luôn cáng đáng mọi sự lớn nhỏ trong nhà. Trung thành, cẩn trọng và công bình là ba từ để nói về chú – người hắn tin tưởng nhất sau bản thân mình.
– Thiếu gia, cậu gọi tôi?
– Chú Shinji, – Kan đóng cửa phòng lại sau lưng, không để chú thấy thân hình thảm hại đang ở trên giường kia. – nhờ chú nói với nhà bếp làm cho nó một bát canh hồi sức, sau này ngày ba bữa đều thêm một phần ăn có đủ rau và thịt, cá. Tôi không muốn một lần nữa thấy nó bị đói.
– “Nó”? – Chú mỉm cười đầy ẩn ý.
– Chú biết mà. – Hắn cười đáp lại. – Ngoài ra, không có lệnh tôi không ai được phép đưa nó ra ngoài làm việc, cũng không ai được động đến một sợi tóc nào của nó. Tiện thể, – hắn sửa lại vạt áo – chú xem trưa nay ai đã bắt nó đi vác củi, ai đã đánh và “chơi đùa” trên người nó thì đuổi giúp tôi.
– Thiếu gia à, nếu tôi là một trong những người đó thì sao?
– Tôi thừa biết chú không bao giờ làm thế. – Hắn nheo mắt, chắc giọng.
– Thiếu gia, tôi luôn dạy cậu phải biết nghĩ đến tình huống xấu nhất và không quá tin tưởng người khác, cậu lại quên rồi.
– Nếu vậy nó cũng đâu thể quan trọng bằng chú.
Hắn nhún vai, quay vào phòng. Trong lúc chờ thức ăn được mang đến, hắn bảo tên nô lệ:
– Nghe ta dặn này, ngươi không được theo ai khác ra khỏi phòng này, trừ ta. Chỗ nằm của ngươi là ở trên giường này, chăn gối ngươi được phép dùng. Cơm phải có đủ cho ngươi no bụng, nếu đói cứ xuống bếp lấy thêm. Còn nữa, ta sẽ cho người mang mấy bộ quần áo đến, sau này áo quần trên người ngươi cởi ra hay mặc vào là tùy ý ta. Hiểu chưa?
Mắt tên nô lệ mở lớn theo từng câu nói của hắn. Khi hắn dứt lời, nó vội xuống giường, dập đầu lạy tạ.
[hết chương 04]