Cúi mình hôn em - Chương 10: "Ta hỏi, hiểu chưa?"
Chương 10: “Ta hỏi, hiểu chưa?”
Philias lôi Riel một mạch về phòng mình, ném cậu vào phòng và đóng kín cửa. Bên ngoài mọi người cũng lần lượt kéo nhau quay về chăn ấm, chỉ còn một nhóm canh chừng để đón tốp người truy bắt quay lại. Không gian dần yên tĩnh, tiếng côn trùng rỉ rả kêu đêm không còn bị át đi, tiếp tục ru người say giấc nồng. Nhưng có lẽ kể từ đêm nay Riel sẽ không còn ngủ yên được nữa. Cậu cuộn người trên sàn, không dám nhìn người đàn ông duy nhất trong phòng, ngay cả việc đưa tay xoa đầu cho đỡ đau cậu cũng không có can đảm. Cậu sợ chỉ một động tác nhỏ cũng sẽ khiến bản thân mình phải chịu những đau đớn không thôi.
Philias bước về phía cậu, Riel bất giác co rút người hơn, như thể làm vậy có thể giúp cậu không bị ai nhìn thấy. Cậu biết tất cả chỉ là cố gắng vô ích, chỉ cần người này muốn, thân thể cậu sẽ lập tức bị mở bung ra đón đợi tất cả những tra tấn giáng xuống.
– Cái áo này ở trên người ngươi không hợp đâu.
Riel run bắn lên khi nghe câu nói đó. Cậu há miệng định nói lời xin lỗi nhưng vào đúng giây cuối cùng, cậu chợt nhớ ra mình không được phép lên tiếng khi chưa được yêu cầu. Những tháng ngày sống dưới đôi cánh che chở của Kan đã khiến cậu suýt quên mất điều này cùng với những luật lệ bị nhồi nhét trong trại huấn luyện. Riel cảm thấy ngày mình phải quay lại đó có vẻ không còn xa.
Philias ngồi trên giường nhìn xuống tên nô lệ trước mặt. Tuy ban nãy tình huống hơi hỗn độn, ánh đuốc rọi cũng không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn kịp quan sát thấy tình trạng của nó. Không có vết thương mới do roi vọt hay gậy gộc, không có vết trói nào ngoài sợi thừng đang xiết trên cổ tay nó, không có vết bầm hay thâm tím trừ hai vết trên đầu gối mà khi nhìn qua có thể đoán được ngay lý do. Tóm lại, trừ những vết tích do hai tên khốn kia gây ra, nó hoàn toàn không có một thương tích nào đáng kể. Cộng thêm với chiếc áo của Kan khoác trên người nó, Philias có thể đoán ra cách cậu em trai của mình đối xử với nó như thế nào. Để xác nhận, anh hỏi một câu:
– Áo quần của ngươi đâu?
Vì quá sợ hãi nên Riel trả lời theo quán tính:
– Thưa ngài… Ở trong phòng chủ nhân tôi…
Thế là đã rõ mười mươi. Philias cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa. Dục nô à? E rằng không có một dục nô nào lại ở trạng thái tốt như kẻ đang quỳ trước mặt anh. Hơi cúi người xuống, Philias hỏi lại, nhấn mạnh từng từ:
– Ta hỏi, áo quần của ngươi đâu?
Riel ngơ ngác một hồi. Cậu không hiểu vì sao câu hỏi này lại được lặp lại. Có lẽ câu trả lời vừa rồi đã không được chấp nhận chăng? Riel cuống cả lên, cuối cùng một thứ gì đó lóe lên trong đầu cậu. Phải rồi…
– Thưa ngài… Nô lệ… không có quần áo.
– Khôn ra rồi đấy. – Philias gật gù. – Nô lệ không được mặc quần áo, không được ăn thức ăn giống như chủ nhân, không được nói chuyện khi không được yêu cầu, phải luôn sẵn sàng để cho chủ nhân “sử dụng”. Nói xem, ngươi phạm bao nhiêu điều trong số những quy tắc này rồi?
Cả người Riel cứng đơ. Cậu không hiểu làm thế nào con người xa lạ này lại biết cậu đã không còn tuân theo những điều cấm kị đó. Người trong nhà đã nói lại với anh ta ư? Ban nãy cậu nghe anh ta được gọi là “đại thiếu gia”. Nhưng bây giờ không phải là lúc cậu nghĩ đến những chuyện đó, hay nói đúng hơn, cậu không kịp nghĩ đến những chuyện đó. Philias không có hứng thú nghe câu trả lời của tên nô lệ trước mặt, anh nhếch môi cười.
– Phạm rất nhiều, đúng không? Nghe cho rõ đây, ta là anh trai của chủ nhân người. Chủ nhân ngươi đi vắng, tạm thời ta sẽ trông coi, quản lý ngươi, để đến khi chủ ngươi trở về sẽ nhận lại một nô lệ đúng tiêu chuẩn. Ngươi sẽ phục tùng ta như phục tùng em ta. Hiểu chưa?
Miệng Riel khẽ hé mở nhưng cậu không nói được một từ nào, cả gật hay lắc đầu cũng không. Trong thoáng chốc cậu như hóa thành đá. Từ khi ngộ ra tình cảm của mình đối với Kan, cậu hiểu rằng mọi việc không thể tiếp diễn như thế được nữa. Kan là chủ nhân, cậu là nô lệ. Kan nên đối xử với cậu đúng như cách mà Philias vừa nói ra, áp những luật lệ dành riêng cho dục nô vốn đã được cả thế giới này công nhận từ gần trăm năm nay lên cậu. Và cậu cũng phải biết vị trí của bản thân mà chớ hòng bước chân ra khỏi cái lồng nhốt mình, nhất là khi cậu đã ở trong đó lâu đến mức cảm thấy nó gần như đã thành vô hình dù vẫn ở ngay đó giam cầm cậu. Bởi thế cậu đã cả gan hôn Kan để hắn, và cả cậu nữa, nhận ra khoảng cách giữa hai người lớn đến thế nào. Nhưng Kan đã không xuống tay đánh cậu. Cả đêm hôm qua Riel quỳ trên sàn trong biển cảm xúc đắng chát xen lẫn ngọt ngào. Chưa một chủ nô nào dừng tay khi nhìn thấy thân thể trần truồng của cậu, Kan là người duy nhất vứt roi đi. Rồi đến khi Kan nhắn nhủ cậu hãy giữ gìn, thậm chí từ bỏ quyền là người duy nhất có thể chạm vào cậu, Riel cũng cự tuyệt. Chẳng lẽ cậu lại muốn thân thể mình bị nghiền nát bởi một kẻ nào khác ngoài Kan ư? Nào có. Riel cự tuyệt Kan bởi đó không phải một mệnh lệnh xuất phát từ lòng chiếm hữu của hắn, mà là một lời cầu xin trong bất lực. Riel biết, Kan không còn coi cậu là một công cụ tiết dục nữa. Không, có lẽ Kan chưa từng mua cậu về như một món hàng. Buổi sáng hôm đó hắn thực sự đã ra tay cứu Riel, cứu cậu trai bị trói trên cột gỗ, dùng chút sức tàn khi sắp chết dưới đòn roi mà cố gắng van xin một tia trắc ẩn. Của hắn. Khi nhận ra tất cả những điều đó, Riel hoảng sợ hơn là vui mừng. Kan đã mở cánh cửa cái lồng nhốt cậu, thế giới độc ác này sẽ không để cho Kan yên. Tuy nhiên, khi Philias đẩy ngược cậu lại vào nó…
– Ta hỏi, hiểu chưa?
– Hiểu ạ…
Một cái tát giáng xuống mặt Riel, nhưng giọng của Philias không ác nghiệt hơn mà vẫn ung dung như cũ:
– Lần sau đừng để ta phải hỏi lại.
– Vâng, thưa ngài…
– “Thưa chủ nhân”.
– Vâng, thưa chủ nhân.
– Ngoan đấy. – Philias vén vạt áo choàng ngủ. – Ngươi chưa ăn gì suốt cả ngày nay, đúng không? Cứ tự nhiên thôi.
Nghe giọng điệu bông đùa của người chủ mới, Riel vội vã nhích lại gần, ngậm lấy vật lộ ra dưới lớp vải kia. Cậu cần phải giấu ngay dòng nước mặn chát đang rơi từ khóe mắt. Kan ít khi dùng miệng cậu nhưng Riel không quên bất kỳ một kỹ thuật hầu hạ nào đã được dạy. Cậu phục vụ Philias như đã từng phục vụ những người chủ khác và bạn bè của họ vô số lần trước đây, như thể chuyện này chưa bao giờ bị gián đoạn lấy một ngày nào. Philias nắm lấy tóc Riel và thúc hông, bắn hết trong miệng cậu.
Ngực Riel đau quặn từng cơn, nhưng có lẽ hết kiếp này cậu cứ chết trong chiếc lồng đó thì hơn.
[hết chương 10]