Cúi mình hôn em - Chương 15: "Thuốc trợ hứng ấy à?"
Chương 15: “Thuốc trợ hứng ấy à?”
Tiếng ve râm ran bắt đầu đong đầy tán cây du trước cổng gia đình phú thương giàu có bậc nhất thành này, người quản gia đứng cạnh cỗ xe hai ngựa, cau mày nói:
– Philias thiếu gia, cậu định đưa nó theo thật ư?
– Được mà chú Shinji, dục nô phải theo hầu chủ là đúng rồi còn gì. – Philias lên xe, xoay người đáp.
– Nhưng để nó cùng ở trên xe thì…
– Chỉ để dưới sàn thôi. Hôm qua cháu làm hơi quá nên trên đường sẽ không làm gì xằng bậy đâu, chú cứ an tâm.
Philias vừa nói vừa nháy mắt với Shinji, chú nhăn mặt, tỏ vẻ ý mình không phải như vậy rồi ra hiệu cho phu xe chuẩn bị lên đường. Riel ngồi dưới sàn xe, nghe rõ những gì hai người đối đáp, cậu hơi rụt vai, co chân lại. Philias cũng không nhẫn tâm để cậu phơi thân thể trên cả quãng đường dài, cho cậu che người bằng một tấm áo choàng. Cậu không phải đeo lên những thứ như hôm qua ngoài chiếc vòng cổ, nhưng lại có thêm một bộ còng khóa vào hai cổ chân cậu và nối với nhau bằng một đoạn xích ngắn.
Hôm nay Philias muốn lên khu núi phía Tây để thăm hai vị phu nhân đang nghỉ ngơi trên đó từ sau Tết, đến khi trở về, chờ đón anh sẽ là một chuỗi ngày làm quen với việc kinh doanh, thăm hỏi ra mắt các đối tác trong thành, thậm chí cả các địa phương lân cận, chắc chắn anh sẽ bận đến không ngẩng nổi mặt lên. Anh mang cả Riel theo, Shinji đoán ấy là vì cậu cả không yên tâm về phần chú; nhờ vậy chú mới nhận ra Philias mới là người thấm nhuần câu dặn dò “không tin ai ngoài bản thân mình” mà ngày xưa chú vẫn thường bảo với hai đứa nhóc ngây thơ.
Sắp xếp xong xuôi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh hướng về con đường dẫn đến chân núi, Shinji nhìn theo cỗ xe, thở dài. Philias đối xử với dục nô ấy một cách bình thường, lúc cần dạy bảo thì không nương tay, lúc cần hưởng dụng cũng rất tận tình không kiêng nể. Ông chủ đã biết những việc chú làm, đúng như Philias nói, ông không tức giận mà chỉ quở mắng qua loa, cũng dặn chú để mặc cậu cả, nếu lúc quay về cậu hai không hài lòng thì ông sẽ nói vào cho vài câu. Chú biết Taichi ngầm ủng hộ hành động của Philias, xem đó là một cách lập lại trật tự chủ – nô đã bị Kan vô tình hoặc hữu ý làm lung lay, và chú cũng tán đồng việc này. Tên dục nô ấy nằm trong tay Philias thì tốt hơn là ở bên cạnh Kan.
Ngồi lắc lư dưới sàn xe, Riel len lén ngước mắt nhìn người ngồi trên ghế, anh ta đang thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, không để ý đến cậu. Cậu lại nhớ về chuyện xảy ra trong phòng tắm tối hôm qua.
“Tôi chỉ là một nô lệ hèn mọn, xin nguyện phục vụ ngài”.
Khi nói câu ấy, Riel đã nghĩ đến vô số kết cục, nhưng hóa ra cậu đã đánh giá quá cao sự hiểu biết của mình đối với Philias. Nghe cậu nói vậy, anh chỉ bĩu môi chê bai:
– Phục vụ? Với cái thân thể rách nát ấy à?
Riel không biết mình nên vui mừng hay xấu hổ trước phản ứng của Philias, anh tiếp tục nói:
– Chỉ những ai không biết thưởng thức như cậu hai nhà này mới thích thú với ngươi thôi. Ta vẫn chưa hiểu vì sao Kan lại chọn một đứa phẩm chất kém cỏi như ngươi, chợ nô lệ thiếu gì đứa tốt hơn chứ. – Philias vứt cái khăn cho Riel, ý bảo cậu mau đến chà lưng cho mình. – Nếu ngươi thực sự biết thân biết phận thì đừng mơ tưởng vớ vẩn, làm mấy chuyện như đâm cổ tự sát chỉ tổ uổng một mạng. Không ai luyến tiếc ngươi đâu.
Riel ngoan ngoãn cầm khăn chà lưng cho Philias, trong lòng muốn phản bác nhưng lại không dám mở miệng, mà cậu cũng không biết nên phản bác thế nào. Nói Kan rất biết thưởng thức thì có vẻ đề cao bản thân mình, mà nói mình muốn tự sát không phải vì tình thì nghe cũng thật dối trá, rõ ràng cậu ấn mũi kéo vào cổ là vì không muốn tiếp tục kiếp sống nô lệ ngày ngày bị người khác cưỡng bức, rồi nhờ nghĩ đến Kan nên mới dừng tay; còn nữa, Kan không thể nào yêu cậu nhưng hắn thật lòng quan tâm đến cậu…
Mãi không thấy người sau lưng đáp lời, Philias quay đầu lại:
– Nói cái gì đi chứ?
– Thưa…
– Đúng là nhạt nhẽo.
Philias lại nhoài người lên thành bồn thư giãn. Sau đó đúng như anh đã nói, anh không thèm động đến Riel dù chỉ một ngón tay; cậu nằm trên sàn mà mừng đến phát khóc, qua được ngày nào cậu tạ ơn trời ngày đó.
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cậu thấy bên mạn sườn hơi nhói lên. Philias đá đá cậu, bảo:
– Ngươi có biết quy tắc khi gặp các mệnh phụ không đấy? Tí nữa gặp mẹ của ta và mẹ của Kan, ngươi làm hai bà sợ thì coi chừng.
– Thưa chủ nhân… Tôi biết ạ. Không được để các bà thấy mặt hay chỗ kín, không được lên tiếng, không được ở riêng với các bà ạ.
– Ồ, coi như thuộc bài.
Philias gật gù, để Riel yên suốt quãng đường còn lại. Anh cũng bận nghĩ về chuyện trong phòng tắm đêm qua, nhưng điều quanh quẩn trong đầu anh là vết đâm ở cổ thằng nhóc nô lệ này. Anh đã tịch thu cây kéo dưới gầm giường, cứ nghĩ đến chuyện phòng mình suýt có một cái xác chết thì anh lại rùng mình, chưa kể cái xác ấy còn có mối quan hệ mập mờ với cậu em quý hóa đang vắng mặt của anh. Quá rắc rối, may mà chuyện ấy không xảy ra. Philias liếc về thân người quấn áo choàng đang co ro trên sàn xe, khẽ tặc lưỡi. Đi nhiều nơi, gặp nhiều chuyện, anh quay về tìm chút bình yên, ngờ đâu lại gặp một sự tình động trời ngay trong nhà mình. Ban đầu anh chỉ cho rằng thằng nhóc này là một dục nô bình thường trong mắt Kan, và hắn đối xử tử tế với nó như một thói quen giữ gìn đồ đạc, nhưng bây giờ chắc chắn anh sẽ nhường cái ghế cậu cả nhà Hankei cho bất kỳ ai có thể thuyết phục mình tin rằng hai đứa này không có tình cảm với nhau.
Bởi phát hiện ấy mà anh không thể “xơi” nhóc nô lệ này được.
Mượn dục nô chơi đùa vài hôm thì không sao, còn động vào người tình của em trai, chưa cần Kan ra tay, mẹ anh sẽ bóp mũi anh trước.
Nhưng anh cũng không thể huỵch toẹt ra sự thật, bởi nếu anh tỏ ý công nhận hai đứa chủ nhân – nô lệ này chỉ là hàng dỏm, chú Shinji hẳn sẽ không nương tay, mà có lẽ cha anh cũng chính thức nhảy vào cuộc. Như vậy lúc Kan về chắc chỉ nhận được cái xác thật chứ chẳng đùa.
Làm anh trai tốt khó ghê. Philias cảm thán, lại đá nhẹ “con thỏ” dưới chân vài cái để bù lại thiệt thòi của mình, chẳng ngờ lại làm nó ngẩng lên, lí nhí hỏi với vẻ mặt nơm nớp lo sợ:
– Chủ nhân… ngài muốn dùng tôi ạ?
Đúng là dở khóc dở cười, thỏ non cứ dâng lên tận vuốt chim ưng thế này, nhưng nếu con chim rỉa thịt nó, lúc con sói kia về chắc sẽ xé xác cả đôi. À không, có khi chỉ xé xác mỗi mình con chim thôi.
– Đã bảo không thèm rồi.
Philias hừ mũi. Rốt cuộc anh vẫn không tài nào nghĩ ra được tại sao Kan thích thằng nhóc này đến thế.
Riel lại cúi mặt, nép người vào vách thùng xe mà len lén thở ra. Cứ thế, cỗ xe chạy một đường từ sau giờ cơm trưa đã tới nơi lúc hoàng hôn vừa đổ bóng.
Nhà Hankei đã xây một con đường từ đường lớn rẽ vào chân núi, lại làm bậc thang bằng đá dẫn lên khu biệt viện vì xe ngựa không thể chạy thẳng đến nơi. Giao xe ngựa cho gia nhân đánh đến khu riêng bố trí dưới chân núi, Philias dắt Riel leo lên từng bậc. Dù hè đã sang nhưng không khí trong núi vẫn lạnh lẽo, Riel giữ lấy tấm áo choàng trên người, cố nhấc chân bước theo Philias. Chân tay cậu chưa từng bị gãy nhưng dấu nung đóng trên mông cộng với thời gian dài bị hành hạ đã khiến cậu yếu đi nhiều, đi lại khó khăn hơn, quãng đường dốc này đủ để cậu thở không ra hơi. Trong khi đó Philias lại không đổ một giọt mồ hôi nào, anh quay đầu thấy Riel mệt đến mức muốn khuỵu xuống thì thương tình dừng lại nghỉ ngơi. Nhìn cậu ngồi trên bậc đá thở dốc, anh tò mò hỏi:
– Ngươi thế này thì hầu hạ Kan kiểu gì?
– Thưa… – Riel nói trong nhịp thở ngắt quãng. Cậu không phân biệt nổi tiếng ve với tiếng ong ong trong đầu mình nữa. – Thưa chủ nhân… chủ nhân tôi… dùng tôi rất ít ạ… Ngài ấy… ngài ấy… không ép tôi nhiều…
– Nói thế thì Kan mua ngươi về chủ yếu để ngắm thôi nhỉ?
– Tại tôi vô dụng… Ngài ấy còn cất công… cho tôi uống thuốc…
– Thuốc trợ hứng ấy à?
– …
Riel đỏ cả mặt, ban nãy là vì leo núi mệt nhọc, còn bây giờ là vì bực tức. Cậu bực mình khi người này cứ châm chọc mỗi lần nhắc đến Kan. Chủ nhân của cậu ân cần chu đáo là thế, đã bỏ thời gian nghiên cứu hẳn một bài thuốc vốn không dễ gì phối được chỉ để dưỡng lại thân thể tàn tạ của cậu, đã vậy mỗi lần sắc thuốc Kan đều cẩn thận canh chừng củi lửa, còn chuẩn bị kẹo cam thảo cho cậu ngậm giã đắng. Một bát thuốc kèm một viên kẹo khiến cậu cảm thấy vị ngọt thấm đến tận xương. Thuốc trợ hứng gì chứ… Hốc mắt Riel nóng lên, cậu mím môi, ngẩng phắt đầu nhìn thẳng vào Philias:
– Chủ nhân cho tôi uống thuốc điều dưỡng thân thể.
Nói xong cậu mới thấy hoảng sợ, vội vàng cúi mặt xuống rồi quỳ thẳng lại. Người này có phải Kan đâu, chỉ một hành động nhìn thẳng cũng đủ cho cậu phải chịu những hình phạt tàn khốc nhất, không cần kể tới vẻ bất mãn rành rành trong câu nói không thưa không gửi. Ngày trước đời nào cậu dám làm như vậy, lần này chỉ vì vài lời liên quan đến Kan mà cậu tỏ thái độ với một người tự do, lại là chủ của cậu dù chỉ tạm thời. Nhưng cậu không hối hận chút nào. Cậu cũng từng có anh trai, một người anh lớn hơn hai tuổi luôn chiều chuộng cậu, tiếc thay giờ thì không còn nữa rồi, không còn anh em, không còn cha mẹ, tất cả đã trôi xa như tiếng lục lạc trong quả cầu đan bằng tre năm nào, có nhớ mong đến mấy cũng không còn gặp nhau được nữa, trong khi người này vẫn đang có một cậu em tốt như Kan mà lại không trân trọng. Riel xiết chặt tay dưới lớp áo choàng, cố giữ cho nước mắt không rơi khi gương mặt mơ hồ của anh trai cậu thoáng hiện lên từ ký ức.
Philias cũng hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ cậu em mình đúng là chiều nô lệ đến sinh hư rồi, ngay sau đó anh sực nhớ ra chẳng thể coi thằng nhóc trước mặt anh là “dục nô” nữa. Nhìn đôi con ngươi rực lên, nghe cái giọng đanh lại vì anh nói động đến chủ nhân yêu quý của nó mà xem, thật sự làm những kẻ độc thân như anh phải ghen tị mấy lần. Nếu đây chỉ là một dục nô bình thường thì Philias đã cho ăn mấy roi chẳng phải ngại ngần, nhưng tiếc quá, không đánh được nữa.
Không đánh được nữa, phạt cách khác thôi. Philias giật giật sợi xích nối với vòng cổ của Riel.
– Giỏi đấy, dám lên giọng với chủ. Đã bảo người phải biết thân biết phận, đừng mơ tưởng vớ vẩn cơ mà. Kan tốt với ngươi thì sao? Ngươi chỉ là một nô lệ.
– Thưa chủ nhân, tôi xin lỗi… tôi xin lỗi ngài…
– Còn mấy chục bậc thang nữa, bò lên.
– Thưa vâng…
Riel ngoan ngoãn tuân lệnh, chống tay bò lên bậc đá. Lúc tới cổng viện, nếu trong mắt cậu còn chút lửa giận nào thì cũng đã tàn hẳn, đầu óc cậu bình tĩnh hơn, đôi mắt nâu lại thẫn thờ nhìn mặt đất bên dưới hai tay mình. Một người luôn phải chịu đau đớn, khinh nhục như cậu sao lại không nhận ra sự khác lạ trong cách cư xử của Philias? Xét theo lẽ thường, cậu sẽ không đơn thuần chỉ bị bắt bò lên mấy bậc thang, dù xiềng xích nơi chân có khiến cậu chật vật một chút nhưng thực ra cũng chẳng gây tổn hại gì, lại còn đỡ mệt so với đi đứng bình thường; hình phạt dành cho cậu ít nhất cũng phải đi kèm một cơn mưa roi đánh nát da nát thịt, rồi nếu chủ nhân không muốn động vào cậu thì cũng sẽ chọc vào người cậu một thứ gì đó để nhắc cậu nhớ rằng chỗ nào trên người dục nô mới là hữu dụng.
Hỏi về mình và chủ nhân, không chạm vào mình, không đánh mình nữa, chẳng lẽ… Riel không dám tin vào phán đoán hoang đường đang dần hình thành trong đầu, nhưng cậu lại nhớ đến đêm đầu tiên Kan ra đi, cũng là đêm đầu tiên Philias trở về. Cậu bàng hoàng nhận ra nếu khi ấy bàn tay anh không nắm tóc cậu nhấc lên thì thay vào đó chắc sẽ là một con dao đâm xuống.
[hết chương 15]