Cúi mình hôn em - Chương 18: "Tình đầu có bao giờ đi đến cuối đâu."
Chương 18: “Tình đầu có bao giờ đi đến cuối đâu.”
Qua một ngày một đêm, trong thành đã rộ lên tin đồn mới. Ngoài quán rượu, trong quán trà, dưới bóng cây ngoài đồng, bên bờ sông giặt giũ, người ta xì xầm, người ta kháo nhau, rằng dạo gần đây nhị thiếu gia nhà Hankei bỗng trở nên không bình thường.
– Cậu ta cho dục nô mặc quần áo, cho nó ăn uống như người thường.
– Thật ư? Cậu ta nghĩ gì thế nhỉ? Người giàu quái đản thật.
– Đâu nào, các nhà khác có làm thế đâu.
– Thế là các ông các bà chưa biết hết chuyện rồi. – Một người tỏ vẻ rành rẽ. – Tôi có người quen làm trong nhà ấy, bảo với tôi rằng hình như cậu ta thích đứa dục nô ấy.
– Cái gì cơ? Ha ha ha!
– Cậu Hankei khách quen của phố hoa Shibu thích một dục nô nam á? Mặt trời mọc đằng Tây!
– Nào nào, các ông bà cứ nghe hết cả, người ta bảo tôi…
Đám đông rỗi rãi thích nhất những câu chuyện phiếm, họ có thể kể về tất tật mọi thứ, từ những mẩu chuyện vặt vãnh xoay quanh mấy thứ lông gà vỏ tỏi trong nhà trong xóm, đến cô ca kỹ phố hoa ai cũng biết danh, đến cả việc ngóc ngách của mấy nhà giàu có trong vùng, chuyện gì cũng có thể được lôi ra bàn tán những lúc trà dư tửu hậu. Càng kể càng nghe họ càng thấy kẻ có của ăn của để, có tiếng tăm vang lừng cũng chẳng khác những tay quanh quẩn ruộng nương như mình là mấy, như nhị thiếu gia nhà Hankei chẳng hạn, bị cả một tên dục nô bẩn thỉu quyến rũ dễ dàng cơ mà.
Những lời cười cợt, nhạo báng nhanh chóng lan xa, nhưng phải đến ngày thứ ba, chủ gia đình Hankei mới biết tin thằng con trai thứ của mình đang bị người ta đem ra làm đề tài khắp các sạp hàng ngoài chợ, khắp các ngõ hẻm hang cùng. Trong thư phòng, Taichi uống gần cạn ấm trà mà vẫn chưa nguôi cơn tức. Liena lo lắng ngồi bên cạnh chồng. Thấy ông cứ sa sầm nét mặt mà nhìn cái tách rỗng, bà sốt ruột hỏi chú Shinji:
– Chú còn chờ gì mà chưa xử lý cho rốt ráo đi? Người ta bảo nó bị điên, bảo nó vắng mặt là do ông phải đưa nó đi chữa bệnh! Chú còn không mau dập tin đồn này!
– Thiên hạ ác miệng, đại phu nhân đừng nóng giận. – Chú Shinji cúi người. – Chuyện này…
“Cạch” một tiếng, Taichi đặt tách trà rỗng trong tay xuống sập cắt lời chú rồi hỏi:
– Mấy ngày nay Philias thế nào?
Tuy không hiểu vì sao ông chủ lại hỏi đến cậu cả, nhưng chú Shinji vẫn mau mắn trả lời:
– Đại thiếu gia nắm việc rất nhanh ạ. Tôi nói chuyện gì cậu cũng hiểu ngay, còn cho ý kiến nữa.
Taichi gật đầu, ngưng một lúc, ông nói tiếp:
– Bảo Philias giao dục nô đó ra. Nó có giữ tiếp cũng không ích gì. Không thể để thứ đó ở lại trong nhà ta được nữa.
– Lão gia…
Liena ngước nhìn chồng. Bà đồng tình với ông, từ khi đoán được thân thế của dục nô do con mình mua về, hơn ai hết bà là người muốn đưa nó ra khỏi nhà Hankei, nhưng nếu làm việc này ngay lúc Kan không có nhà thì địa vị của hắn sẽ bị lung lay không ít. Bà vẫn muốn tìm cách phủ nhận tin đồn đang lan rộng, lấy lại danh dự cho con, rồi sau đó làm gì thì làm. Taichi lại thẳng tay đẩy ngã thằng bé, bà không ngờ tới chuyện này.
– Phu nhân, nàng phải biết không tin đồn nào là vô căn cứ.
– Nhưng, lão gia… Phu quân, thiếp…
– Vị trí trưởng tộc phải dành cho người xứng đáng. Trước giờ ta đã dễ dãi với nó quá rồi.
– Chàng nói gì vậy? – Liena sững sờ. – Thằng bé cố gắng thế nào chàng cũng biết mà.
– Nó không toàn tâm toàn ý. Nàng xem, một dục nô cũng đủ khiến nó xao nhãng đến mức này.
– Phu quân, chí ít cũng phải chờ thằng bé về đã! Thư nó vừa tới hôm nay, nó còn chưa xong việc.
– Một việc cỏn con mà mất nhiều thời gian như thế, nó nên tự nhìn lại bản thân thay vì bỏ tiền bạc thời gian vào mấy thú vui giải trí này thì hơn.
– Phu quân!
– Nàng đừng nói thêm vô ích! Chú Shinji, đi bảo Philias đi!
Liena bất lực nắm chặt quạt ngọc, phút chốc bà nhận ra chồng mình đã có lựa chọn khác. Không đúng, ngay từ đầu Kan chưa từng là lựa chọn của ông. Ông chỉ chờ một ngày đứa con cả thôi rong chơi và nhảy vào cuộc đua, khi ngày đó đến, ông sẽ tìm lấy một cái cớ để gạt con bà ra ngay lập tức. Môi Liena run lên. Tin đồn được gợi lên mới tầm hai ngày trước mà nhà nhà người người đã bàn tán xôn xao, không một ai không biết, tình tiết thêu dệt thổi phồng, lẽ nào lại là tự nhiên?
Philias! Philias! Từ xưa đến giờ mày chưa từng ngừng hại con tao!
—
Philias luôn nói với mẹ anh rằng anh cứu thằng nhóc nô lệ kia chỉ vì tiện tay, có thể nói đây hoàn toàn là một lời nói dối. Anh đoán Kan coi trọng nó, do vậy anh cứu nó một phen, để ngày hôm nay khi chú Shinji đến tìm thì anh biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Từ tận đáy lòng Philias vẫn không thôi ngạc nhiên khi biết Kan giữ dục nô này bên cạnh mình lâu đến vậy, hắn luôn giữ một khoảng cách với người khác và không thân thiết với ai trên mức xã giao. Khác với anh, Kan không có bạn.
– Cha cháu muốn giao người hay giao xác?
Chú Shinji hơi khựng lại trước câu hỏi của đại thiếu gia.
– Ông muốn thiếu gia giao người.
– Thế lát nữa cháu sẽ tới gặp cha.
Đóng cửa phòng tiễn chú Shinji đi rồi, anh mới quay về phía Riel. Cậu nép trong góc phòng như thường lệ, nhưng khác với vẻ lặng im vô cảm mà anh hay thấy, lúc này cậu ngẩng đầu nhìn anh, nỗi thất vọng ngập tràn trong mắt. Philias tỏ ra không chút động lòng, anh nói một câu đơn giản:
– Muốn nói cái gì thì nói đi.
Giọng anh thản nhiên như không, Riel nghe mà càng thêm khổ sở. Cậu mấp máy môi, mãi mới run rẩy thốt ra lời cầu khẩn:
– Ngài có thể… chờ… đến lúc chủ nhân tôi về không?
– Chờ đến khi Kan về? Ngươi nghĩ Kan sẽ gật đầu đồng ý để cha ta xử lý ngươi?
– Ngài đã làm đến mức này… Chủ nhân tôi sẽ phải đồng ý thôi.
– Ồ?
Philias ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm Riel như chờ cậu nói tiếp. Riel cũng không tránh ánh mắt của anh, lời nói ra tuy ngập ngừng nhưng cậu vẫn nhìn thẳng vào người đang nắm giữ số phận mình.
– Việc xảy ra trên phố đã qua lâu rồi, nay bỗng nhiên lại rộ lên tin đồn về chủ nhân tôi… Nếu không xử lý tôi, về lâu dài sẽ ảnh hưởng cả danh tiếng của nhà Hankei… Chủ nhân tôi chắc chắn sẽ đồng ý.
– Ngươi cũng có chút đầu óc nhỉ. – Philias mỉm cười, nhận ra thằng nhóc này đã thấy được vấn đề, anh cũng không buồn giấu giếm ý định của mình thêm nữa. – Nhưng giải quyết mọi chuyện khi Kan còn vắng mặt thì mới hợp ý ta.
– Vì làm giảm uy tín và địa vị của chủ nhân tôi mới là mục đích ngài nhắm tới.
Nói đến đây, giọng Riel gần như thì thầm. Khi đã nhận ra mục đích thật sự của người này, cậu chợt thấy hối hận vì ngày đó mình đã không xuống tay, mũi kéo ấy nên đâm sâu vào họng cậu mới phải, để hôm nay cậu sẽ tránh được cảnh trở thành mối họa phá nát những nỗ lực của Kan.
– Đó là em trai ngài…
– Em trai cùng cha khác mẹ. – Philias vẫn giữ nguyên nụ cười mà sửa lại lời Riel cho chính xác. Anh tiến đến gõ nhẹ lên trán cậu. – Thứ chứa bên trong này vẫn còn dùng được quá, rốt cuộc trại nô lệ nào huấn luyện ngươi vậy? Sản phẩm cho ra thật chẳng ra gì.
– Ngài không phải người có lòng dạ độc ác. Tại sao…?
Philias không trả lời nữa. Anh vò khăn tay nhét vào miệng Riel, dùng dây cột sau đầu cậu để ngăn cậu nhổ khăn ra, rồi vác cậu lên giường, trói cố định hai tay cậu, bắt cậu phải nằm yên. Riel sợ hãi khép chặt hai chân theo bản năng, thấy vậy Philias liền phì cười.
– Đầu óc còn dùng được, chứng tỏ ngươi biết cách để giúp chủ ngươi thoát khỏi chuyện này. Vậy nên phải trói ngươi lại.
Riel trừng mắt nhìn Philias. Anh vỗ nhẹ lên mặt cậu, bảo:
– Đúng rồi, trói lại để ngăn ngươi tự sát như lần trước đấy.
Khi đã đảm bảo cậu không thể ngồi dậy xuống giường, anh mới ra khỏi phòng. Riel thử giãy giụa nhưng kỹ thuật thắt dây của Philias không phải trò đùa. Cậu bất lực nhìn cánh cửa phòng khép kín, tiếng khóa cửa vang lên chẳng khác nào một tiếng cười chế nhạo. Đến lúc này cậu không ngăn nổi nữa, dòng nước trong suốt trượt xuống hai má cậu, vị mặn chát thấm cả vào chiếc khăn tay.
Chủ nhân!
—
Philias vốn là một người không ưa lưỡng lự, nếu muốn làm việc gì thì chắc chắn anh sẽ làm ngay, thế nhưng trong chuyến về nhà này anh đã phải nhiều lần cân nhắc. Cân nhắc xem có nên dùng nhóc nô lệ kia làm con tốt thí trong kế hoạch của mình hay không. Anh không thương tiếc gì nó, nhưng anh thương tiếc Kan. Đứa em trai cùng cha khác mẹ, đứa em trai chỉ sinh sau anh năm tháng nhưng lại bị tính nhỏ hơn hẳn một tuổi ấy, anh lúc nào cũng thương tiếc nó. Nhưng rốt cuộc anh vẫn phải đưa ra quyết định, một quyết định mà anh cho rằng tốt cho cả Kan lẫn gia tộc này.
– Tình đầu có bao giờ đi đến cuối đâu, phải không chú Shinji?
Người quản gia già không trả lời, Philias nhún nhún vai, bước về thư phòng nơi cha anh đang đợi.
—
Từ khi bị Philias trói trên giường, Riel chưa từng được mở trói một lần nào, dây thừng luôn thít lấy hai cổ tay cậu, miệng cậu luôn bị khóa lại trừ những lúc ăn cơm. Riel muốn tuyệt thực, nhưng Philias dễ dàng đẩy từng muỗng cháo xuống tận họng cậu. Vừa bóp miệng cậu anh vừa bảo:
– Cha ta có thể giết phứt ngươi, nhưng ông đồng ý để ta đưa ngươi cho người khác, chỉ cần cách xa khỏi nhà Hankei. Đừng có uổng một mạng!
Bị giết và tự sát khác nhau! Riel vừa cố giãy thoát khỏi tay Philias vừa gào lên trong đầu. Điểm mấu chốt nằm ở chỗ Kan còn đang vắng mặt, nếu Philias xử lý “vật sở hữu” của hắn, dù là giết hay cho đi, thì đều chẳng khác nào tuyên bố Kan không còn được tín nhiệm nữa, còn nếu món đồ đó tự biến mất thì lại là chuyện khác.
Vật lộn một hồi, Philias cũng đổ được hết chén cháo xuống dạ dày thằng nhóc lỳ lợm. Vừa bịt miệng cậu lại như cũ anh vừa nói:
– Để ngươi sống là đã nhân từ lắm rồi. Chết hẳn thì không còn cơ hội gặp lại chủ nhân yêu quý của ngươi đâu.
Riel yếu ớt lắc đầu. Cậu không tin lần biệt ly này sẽ còn gặp lại. Cậu không còn tin Philias. Con người này khiến cậu tưởng rằng anh ta không phải là một mối đe dọa, nhưng khi cái vỏ bọc vô hại rơi xuống, anh ta mới hiện nguyên hình là kẻ đáng phải đề phòng nhất. Tốt nhất cậu nên chết đi, như vậy cậu sẽ thôi chịu cảnh giày vò này, và không một ai có thể dùng cậu để chế nhạo, coi thường, uy hiếp Kan. Lần trước ông trời ban một cơ hội nhưng cậu đã bỏ lỡ nó, vậy thì cậu sẽ chờ một lần nữa. Một lần nữa, lúc nó đến, cậu nhất định không bỏ qua.
Thế nhưng ông trời không đưa đến cho Riel một cơ hội nào khác, Philias chặn mọi khả năng tự hại của cậu bằng dây thừng, băng bịt mắt và vải bịt miệng. Cậu bị trói quặt tay ra sau lưng, buộc phải nằm bất động trong phòng anh cho đến khi có người tiến vào nâng cậu lên. Riel rên rỉ. Quả thật không còn một cơ hội nào cho cậu nữa.
Hơi lạnh bên ngoài quấn lấy Riel, hai người đang khiêng cậu không nói một lời, chỉ thắt lại dải băng bịt mắt cho chặt. Trong bóng tối, cậu cảm thấy hai bàn tay tách rộng mông mình ra, cảm giác bị xâm nhập quen thuộc xuất hiện cùng với vòng khóa ở hạ bộ khiến cậu run lên, hai chân cậu nhanh chóng bị trói gập lại, bắp chân dán sát vào đùi. Thân thể lại bị nâng lên rồi đặt xuống một mặt gỗ, cậu ngồi quỳ trên đó, chân bị kéo sang hai bên, cố định với tư thế mở rộng. Cậu thử nhúc nhích thân dưới nhưng không thành công, hai chân không nhấc được khỏi sàn, do đó cậu không thể đứng lên hay nằm xuống. Đến lượt vòng cổ bị chạm đến, nó xiết vào cổ cậu chặt hơn và được treo lên trên bằng một sợi dây sau gáy, giữ cho cậu ngồi thẳng lưng, không thể đổ người ra sau hoặc trước. Cả quá trình trói buộc diễn ra trong im lặng, hai người kia xong việc thì rời đi ngay, đến khi Riel nghĩ mình đã bị bỏ lại thì chợt nghe tiếng người nói:
– Khóa lại đi.
Là cha của Kan. Riel run rẩy nghe tiếng khóa lách cách bấm lại. Trong cũi. Cậu bị trói ngồi trong cũi. Tức là đã đến lúc cậu biến mất khỏi cuộc đời Kan. Còn hắn thì vẫn chưa về.
– Có thể phủ vải lên không, thưa cha? Đường đến nhà người quen của con khá xa, để nó phơi ra thế kia…
Lần này là giọng của Philias, Riel khẽ đảo mắt về phía tiếng nói phát ra, bỗng dưng cậu thấy trong lòng ngập tràn tuyệt vọng và phẫn nộ. Philias cứu cậu là sự thật, nhưng anh ta rắp tâm hại Kan cũng là sự thật. Riel cắn chặt răng vào món đồ bịt miệng, ước sao Philias chưa từng xuất hiện. Cậu không cần được cứu, cậu chỉ cần Kan bình yên, hạnh phúc. Nếu điều đó có nghĩa là đổi lấy mạng này, cậu sẵn sàng trả giá.
– Không cần. Cứ để như thế, cho xe đi qua mấy con đường lớn, loan tin nhị thiếu gia Hankei tặng dục nô này cho một người bạn ở xa. Càng nhiều người thấy càng tốt.
Philias không lên tiếng nữa. Chờ đến khi trời vừa hửng sáng, chiếc cũi được một con ngựa kéo ra khỏi cổng sau, tiến về con đường chính đã bắt đầu có người qua lại.
Sáng hôm đó lại có tin sốt dẻo, những người đi chợ sớm đều thấy cảnh dục nô của cậu hai nhà Hankei bị tống khứ đi như thế nào. Tay xà ích đánh ngựa đi không nhanh không chậm qua vài nơi đông đúc rồi mới tiến về phía cổng thành phía bắc, đủ thời gian cho bàn dân thiên hạ rủ nhau ra hóng chuyện, xem xét, tiếc rẻ vì không thấy được mặt mũi đứa nam nô đã quyến rũ cậu Kan. Ở trong cũi, Riel có thể nghe được tiếng đám đông í ới gọi nhau, tiếng bình phẩm, tiếng cười cợt. Những thứ này không xa lạ gì với cậu, nhưng giờ đây một nửa trong số đó còn nhắm vào Kan khiến lòng cậu đau như cắt. Cậu dần nhận ra Philias làm thế này là đúng. Không vướng bận đến cậu, Kan sẽ nhanh chóng lấy lại vị thế của mình, hắn sẽ tập trung vào công việc thay vì bị cậu làm cho phân tâm, và thanh danh hắn sẽ không bị vấy bẩn. Con tim cậu dần đập chậm lại, thế nhưng ở một góc nhỏ nó vẫn còn thổn thức.
Phải chi… được thấy ngài thêm một lần, chủ nhân…
Xe ngựa đến cổng thành thì đã qua giờ Thìn, mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng mùa hè xuống vạn vật. Mọi người cũng đã xem chán, bắt đầu quay sang làm việc của mình, không ai để ý đến chiếc cũi nữa trừ lũ trẻ con phá phách vẫn chạy bám theo sau, vừa cười hi hi ha ha vừa thách nhau ném đá lọt qua mấy song gỗ. Chợt từ một ngả đường khác có tiếng vó ngựa dồn dập kèm tiếng thét la chửi rủa. Một người đang thúc ngựa về hướng cổng thành, con ngựa nâu phi nhanh mặc cho những sạp hàng bị xô đổ, mặc cho người ta vì tránh né mà ngã ra đường. Người trên ngựa mím chặt môi, xiết lấy dây cương, mắt găm vào chiếc cũi, trên cả con đường dường như chỉ còn thứ ấy đáng để hắn bận tâm. Hắn cắt ngang một đường thẳng ngay trước mũi con ngựa đang chuẩn bị đi qua cổng, khiến tay xà ích phải ghìm chặt cương, chiếc cũi được kéo phía sau dừng khựng lại ngay. Rút khỏi vỏ con dao ngắn đeo bên hông, hắn vòng ngựa lại, chém mạnh một đường vào những song gỗ đang giam người hắn yêu.
Riel chỉ thấy sợi dây buộc vòng cổ bỗng nhiên giật ngược làm cậu ngạt thở. Rồi cậu nghe thấy tiếng la hét ngày càng gần của đám đông và tiếng dao chém vào gỗ ở ngay bên tai, giữa những tiếng động đó, tay xà ích kêu to hoảng hốt:
– Nhị thiếu gia! Kan thiếu gia! Cậu đừng làm thế!
Toàn thân Riel chấn động. Cậu cố quay đầu về phía tiếng song gỗ đang bị chặt đứt, bị bẻ gãy. Cho đến khi sàn gỗ rung rinh vì có người nhảy mạnh lên, thừng trói cậu đứt phựt, mắt và miệng cậu thôi bị che chắn; cho đến khi cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt đầy tiếc thương của người mới tới, cậu mới dám tin mình không phải đang mơ.
Đám đông vẫn la hét, tay xà ích vẫn gào lên, nhưng tạm thời không một âm thanh nào có thể lọt vào tai hai kẻ vừa trùng phùng sau bao ngày xa cách.
[hết chương 18]