Cúi mình hôn em - Chương 27: "Yêu em".
Chương 27: “Yêu em.”
Thùng xe lắc lư, Riel tỉnh hẳn, dụi mắt rồi vén mành xe tìm Kan. Hai người đã lên đường được vài ngày, Kan đánh xe chậm, không vội vàng đi nhanh, cứ thấy mệt là hắn cho xe nghỉ lại, đến chập chiều gặp nơi huyện thành có chỗ trọ thì mướn một phòng, nếu không thì xin cho xe dừng qua đêm ở các quán trạm. Trên đường đi, hắn vẫn sắc thuốc bồi bổ cho Riel, có ai hỏi thì bảo đứa em trai hay đau ốm, mình phải đưa em lên kinh thành tìm thầy thuốc chữa bệnh. Trên đường đi, câu chuyện hắn bị gia tộc từ mặt cũng được bàn tán khắp nơi, Kan nghe nhưng không để ý đến, coi như đó là chuyện của người dưng nước lã không liên quan đến mình. Thái độ của hắn giúp Riel bớt nghĩ ngợi nhiều và cũng hướng về nơi cả hai sắp tới.
Trời đã mang cái nóng nực của mùa hè, đêm đến chỉ cần một tấm chăn mỏng, thế nhưng Kan vẫn ôm Riel ngủ vì sợ cậu nhiễm lạnh về khuya. Trong một đêm như thế, Riel thủ thỉ:
– Anh giỏi chăm sóc người khác quá.
Kan đang nằm nghiêng chống một tay đỡ lấy đầu, tay còn lại vuốt ve mặt cậu, nghe vậy thì cười:
– Dù gì cũng mang danh y sinh của Quốc y viện, mặc đồng phục đứng ngắm mây ngắm trời cũng đủ hớp hồn ai đó mười năm, đương nhiên phải có chút bản lĩnh chứ.
Mặt Riel hơi ửng hồng, ngượng mà không dám phản đối, chỉ kéo chăn quá cằm. Kan luồn tay ra sau gáy cậu, đẩy đầu cậu hơi ngửa lên và hôn. Đường sá xa xôi, hắn không phóng túng như lúc còn ở nhà nhưng vẫn hay ôm hôn cậu. Dẫu chỉ là những cái hôn nhẹ nhàng, Riel cũng phải cố gắng mới ngăn được cơ thể mình dần phát nóng. Kan không mơn trớn thêm mà cười, hứa rằng:
– Chờ tìm được chỗ dừng chân rồi anh sẽ tận tình với em sau.
Không cần kể cũng biết mặt Riel đỏ đến thế nào.
Qua năm lần ngày đi đêm nghỉ, hai người đã đến gần kinh thành. Lúc này trời sáng rõ, Riel ló đầu ra thì thấy Kan vẫn đang đánh xe. Nghe tiếng động hắn quay lại, thấy cậu đã dậy bèn hỏi:
– Em dậy rồi à? Gần đến nơi rồi đấy.
Quả thật, ngựa xe hai bên đường ngày càng nhiều. Đến khi mặt trời đứng bóng, xe của họ đã đến cổng thành.
Cổng kinh thành không khác tòa thành nơi họ vừa rời đi, xây bằng đá khối và có hai cánh cửa gỗ to dày, nặng trịch. Từ ngày nhỏ, Kan đã từng nhiều lần đến đây nên chẳng thấy điểm nào lạ lẫm nữa, thậm chí hắn còn quen thuộc những con đường đan xen thành ô bàn cờ ở nơi này. Có chăng hiện thời điều khác lạ nhất chính là tâm thế hắn: trước đây hắn đến vì công việc, vì thăm người thân, bè bạn, giờ đây hắn đến để nói một lời từ biệt.
Riel ngồi bên cạnh Kan, hơi nép vào hắn khi thấy cảnh ngựa xe nườm nượp, phố phường đầy người qua kẻ lại, chen chúc tiếng rao. Cậu còn nhớ người bán cậu cho Kan từng nói gã sẽ mang những dục nô không bán được ở tòa thành gần cảng biển ấy đến kinh thành, ở đó lắm tay giàu có và có sở thích khác người, lắm khi sẽ kiếm được nhiều hơn cả những phiên chợ định kỳ. Cũng may số phận đã không quá cay nghiệt với cậu, hay nói đúng hơn đã ưu ái cậu, để cậu gặp được Kan và được hắn yêu chiều. Trong vô thức, Riel cảm thấy kinh thành không phải là một chốn hay ho.
Kan không biết đến những tâm tư đó của Riel. Khi tìm được chỗ trọ (sau khi cố tình tránh các quán trọ quen), hắn hỏi cậu có muốn đi dạo kinh thành không, và chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy cậu lắc đầu.
– Em muốn ở lại nhà trọ nghỉ ngơi, hay muốn cùng anh đến chỗ này? – Ngừng đoạn, Kan tự nói tiếp. – Thôi, đi cùng anh một chốc, cũng không xa. Lát nữa anh mua cho em bánh nếp, mua cho em kẹo đường nhé?
Trên đường đi Kan thường hỏi ý Riel xem cậu muốn làm gì, ban đầu Riel còn bối rối, chỉ trả lời “tùy anh ạ”, “nghe theo anh ạ”, nhưng dần dà cậu đã nói ra ý muốn của mình, những lúc như thế Kan vui vẻ ra mặt. Tuy nhiên lần này hắn tự quyết lấy, dù sau đó lại thấy áy náy ngay. Hắn sợ Riel nghĩ rằng mình ép buộc cậu, một người xưa nay không mấy để ý đến suy nghĩ của người khác như hắn nay đã biết sợ bóng sợ gió rồi. Riel cười tủm tỉm vì giọng điệu dỗ dành của người thương, khẽ gật đầu đồng ý. Nhận ra ánh mắt thích thú của cậu khi nhìn vẻ luống cuống của mình, Kan chợt thấy lòng nhẹ bẫng, hắn đưa tay vò bóp khuôn mặt cậu vừa như yêu thương vừa như trả đũa, để rồi không nhịn được lại hôn lên môi.
Tòa nhà kín cổng cao tường, ngói đỏ lấp ló sau tán cây xanh, hoành biển ghi rõ tên của biệt phủ, trước cổng còn có hai người lính đứng gác trông rõ phong thái nhà quan. Kan không báo danh, chỉ nói mình là anh trai của phu nhân, xin được gặp mặt. Một lính gác vào trong bẩm báo, lát sau có người quản gia ra bảo hắn rằng:
– Phu nhân chuyển lời với ngài, bà nói huynh trưởng của mình vẫn còn tại gia, không thể có mặt tại kinh thành lúc này. Mong ngài đừng quấy quả.
Kan đến vốn không để tìm gặp người mà chỉ để ngầm báo tin rằng mình thực sự không còn là người nhà Hankei, và cũng để em gái có cơ hội chính thức đoạn tình với hắn, kể từ nay không còn là huynh muội mà đã thành những người xa lạ, thế nên hắn chỉ mỉm cười nói lời cảm tạ, còn Riel lại hụt hẫng vô vàn. Trên đường về lại nhà trọ, Kan mua cho cậu bánh nếp và kẹo đường. Bánh nếp tạo khuôn cá chép, béo tròn dễ thương, kẹo đường nặn hình chú thỏ trắng đang nhảy, sống động đáng yêu, thế mà không thể khiến cậu vui lên chút nào. Kan xoa xoa đầu cậu, bình thản bảo:
– Anh vốn đã đoán sẽ không thể gặp được rồi, ghé đến chỉ nhằm biết chút tin tức thôi. Gả vào nhà quan thì càng phải thận trọng. Anh không buồn, em rầu rĩ làm gì? Ăn bánh và kẹo của em đi.
Rốt cuộc Riel ăn bánh, mút kẹo nhưng vẫn như bông hoa héo, mặt mũi không tươi lên được tí nào. Hơn năm ngày trôi qua, tin tức đã đến tai khiến người em gái ở kinh thành đuổi khéo anh trai lặn lội đến tìm, Kan có thể cười nói không sao, không việc gì, nhưng Riel không thể. Hắn hiểu lòng cậu. Quãng đường vừa qua bình an, êm đềm vì hắn chăm lo cho cậu hết mực, khơi lên trong cậu chút vô tư mà từ năm mười lăm tuổi cậu đã bị tước đoạt. Một quãng đường đẹp như mơ. Cơn mơ nay đã bị hiện thực đánh thức, mang theo nỗi hoang mang không một thứ quà nào khỏa lấp được. Hiện thực ấy nói rằng cả hai là những kẻ bị ruồng bỏ.
Đóng cửa phòng trọ, Kan liếm đi vị đường còn vương bên khóe miệng Riel.
– Đừng lo sợ, em chỉ cần giữ mình khỏe mạnh, những chuyện khác cứ để anh lo.
Đêm đó Riel cố tình khiêu khích Kan. Hắn ấn hai tay cậu xuống giường, hơi ngạc nhiên hỏi cậu:
– Em làm gì thế? Ngủ đi để mai còn đi tiếp chứ.
– Em nghĩ là… Em nghĩ là anh hẳn đang buồn. – Riel ngập ngừng. – Em muốn an ủi anh…
Riel là một cậu nhóc thật thà, Kan biết rõ điều đó, cậu nghĩ gì, cảm thấy thế nào thì đều viết hết lên trên mặt. Thật thà và chân thành đến mức lần nào cũng đủ sức làm tim Kan mềm nhũn cả ra.
– Sao lại buồn chứ, thật là… Anh có buồn gì đâu.
Kan phủ nhận mình buồn nhưng không từ chối thân thể dâng lên trước mặt, từ lúc Riel vòng tay ôm rồi cọ vào người hắn thì hắn đã thấy bên dưới dần căng tức. Hắn cắn nhẹ lên cổ cậu, lùa tay vào vạt áo đã lỏng lẻo rồi trượt dần xuống dưới. Tiếng thở của cậu dần nặng nề hơn, hai chân nhẹ nhàng mở ra đón bàn tay hắn. Đến khi cậu hơi co giật vì hắn đẩy sâu vào trong, Kan mới nhếch môi trêu chọc:
– Em hay anh mới là người cần an ủi đây? Rõ là anh đang hầu hạ em còn gì.
Riel càng thút thít, mở miệng định giải thích nhưng Kan đã bắt đầu đẩy hông theo một nhịp vừa nhanh vừa đều đặn, chặn câu nói của cậu và biến nó thành những tiếng rên nhỏ vụn.
– Không phải mà… hức… Chủ nhân… – Riel lại gọi theo thói quen trước nay vẫn dùng trên giường, thế là lập tức bị phát khẽ vào bờ mông. Cậu giật mình, nhanh chóng sửa lại. – Phu… phu quân…
Kan hài lòng đổi góc độ, nghiền mạnh điểm nhạy cảm của cậu. Lưng cậu bật cong lên, hai chân quấn riết quanh hông hắn. Ngón tay hắn lồng vào khóa hai bàn tay cậu, đè chúng xuống.
– Không phải? Thế là Riel chưa đủ sướng à? – Hắn vẫn chưa thôi bắt nạt người nằm bên dưới.
– Không… hức… ư… – Riel bật ra một tiếng khóc. – Không muốn… hic… không muốn anh buồn… thật mà…
Một lời vừa như thanh minh vừa như trách móc. Kan thôi ngay những câu chòng ghẹo, đổi sang nhận lỗi và nói lời yêu, kèm theo những cái hôn khẽ đặt lên mặt lên ngực Riel, đồng thời vẫn không ngừng chuyển động vào ra cơ thể cậu, an ủi dỗ dành cậu cả bên trong lẫn bên ngoài. Giường của nhà trọ không chắc chắn như ở nhà, cứ nhịp nhàng cót két, khi tiếng động đó ngưng lại Riel thấy thân dưới mình như được tưới nước nóng. Cơn nóng bỏng lan khắp toàn thân và thoát ra ngoài theo dòng dịch trắng. Trước khi ngủ thiếp, cậu nghe tiếng Kan thì thầm:
– Cảm ơn em. Yêu em.
Và Riel hạnh phúc chìm vào trong mộng.
[hết chương 27]