Cúi mình hôn em - Chương 29: "Không phải năm năm, mười năm nữa, mà là cả đời này."
Chương 29: “Không phải năm năm, mười năm nữa, mà là cả đời này.”
Sau một hồi im lặng như hàng thế kỷ, Kan cũng tìm lại được giọng nói của mình:
– Xin lỗi, Riel. – Hắn đứng phắt dậy, bế thốc cậu bé còn đang chìm trong xúc động lên, bước nhanh về phía cửa. – Anh hứa sẽ chiều em mọi điều, chỉ riêng điều này thì không.
– Con làm phiền ông ngoại rồi. Con không chọn được. – Dừng lại ngay bậu cửa, hắn nói không ngoảnh đầu. – Xét cho cùng con là một thương nhân. Con tham lam, con muốn có tất cả. Con sẽ chữa cho Riel, em ấy sẽ làm bạn đời của con đến già.
– Tại sao?
Kan hít một hơi sâu, không trả lời câu hỏi của ông mà chỉ nói như trần thuật:
– Em ấy đã gọi con một tiếng “phu quân”. Là chồng em ấy, con nói được làm được.
Dứt lời, hắn toan bước tiếp, nhưng một câu của người ông đã làm hắn khựng lại ngay:
– Thằng bé chỉ suy nhược thôi, không ủ bệnh gì cả.
Mọi thứ như ngừng lại, từ ngọn gió bên ngoài đang thổi qua vườn đến khói vởn lên từ tách trà trên bàn, tiếng ve ngày hạ cũng chìm hẳn đi. Trong đầu Kan liên tục lặp đi lặp lại những gì hắn vừa mới nghe. “Không ủ bệnh gì cả”, ông ngoại bảo Riel “không ủ bệnh gì cả”, vậy thì tại sao…? Kan chợt nhớ đến nhịp mạch mà hắn đã bắt được nơi cổ tay Riel, đúng vậy, chắc chắn là không có bệnh tật nào đang ngấm ngầm phá hoại sinh mệnh của cậu cả.
Hắn đặt Riel xuống, ôm cậu vào lòng như muốn ấn cậu vào hẳn trong da thịt. Cho đến khi ông ngoại e hèm một tiếng, hắn mới buông người ra. Ông hắn nói:
– Thôi vào đây ngồi xuống đi.
Kan dắt Riel lại bàn. Ông lại rót trà, lần này là cả hai tách như nhau. Kan hơi cúi người rồi nhấc một tách đưa cho Riel, đoạn nói:
– Ông làm con sợ quá.
– Con biết sợ? Biết sợ mà còn dám để mình rơi vào cảnh lang bạt thế này?
– Con chỉ sợ Riel gặp bất trắc, còn lại con đều có thể đương đầu.
– Thậm chí khi tình huống ban nãy là thật?
Kan im lặng một lúc mới đáp:
– Thưa ông, con biết điều kiện ban nãy ông đưa ra là hợp tình hợp lý, nhưng con lại là một kẻ ích kỷ chỉ muốn làm theo ý mình. Con muốn Riel được sống vì bản thân em ấy, cho dù cuộc sống ấy ngắn chẳng tày gang, chứ không muốn em ấy phải quỵ lụy nghe lệnh chủ. Riel vốn là con của một vị tướng lẫy lừng nơi biên ải, em ấy không thể chết như một nô lệ bị người đời khinh rẻ.
Riel sửng sốt nhìn Kan, hắn cũng nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Nếu em thực sự có bệnh trong người, anh sẽ dốc sức chữa cho em, để em sống với anh lâu thật lâu, để anh ở bên em không phải năm năm, mười năm nữa, mà là cả đời này. Nếu em thật sự… đi trước, sẽ có người làm ma chay, chịu tang cho em đủ ba năm. Nếu anh rời xa em, em cũng có quyền khóc cho anh như người vợ khóc chồng. Hay em muốn rúc vào xó nhà thút thít, đến nhìn mặt nhau lần cuối cũng không được?
Nghe Kan nói như vậy, bất chấp đang có mặt bậc bề trên ở đây, Riel quàng tay ôm lấy cổ hắn như sợ hắn thật sự bỏ cậu bơ vơ trên cõi đời này. Hắn thở dài, đặt cậu ngồi vào lòng mình, cúi đầu nói với ông:
– Thưa ông, ý con đã quyết thì sẽ không hối hận. Nếu ông không muốn chữa thì xin ông chỉ vẽ để con tự tìm cách, vì chứng suy nhược cũng không thể để lâu. Sau đó chúng con sẽ đi ngay, ngày sau không bao giờ phiền đến ông nữa.
Vị thần y già bèn hỏi:
– Con cho rằng ông học nghề thuốc từ khi biết chữ, hành nghề hơn nửa đời người, mà lại thấy bệnh không chữa ư?
– Ông ngoại?
Kan ngẩng phắt lên, thấy ý cười trong đôi mắt sáng như người trẻ của ông.
– Là con trai của tướng Nouran thì đương nhiên ta phải chữa. Là bạn đời của cháu ngoại ta, thì lại càng phải chữa.
Kan từng nghe nói đến niềm vui sướng tột cùng, và ngày hôm nay hắn đã trải nghiệm được điều đó rồi.
Đêm hôm đó, Riel nằm cạnh Kan trong ngôi nhà của ông ngoại hắn. Ông dành hẳn một buồng riêng ở gian sau nhà cho đôi trẻ, vì thế Kan cũng chẳng ngại ngùng mà mơn trớn khắp thân người cậu. Dĩ nhiên lần làm tình ở căn phòng trọ lúc còn ở kinh thành chẳng thể nào thỏa mãn được hắn, hay đúng hơn là thỏa mãn được cả hai. Riel đáp lại nhiệt tình, lần đầu tiên Kan nhận thấy đôi bàn tay cậu cũng đang khám phá cơ thể hắn. Riel đã biết chủ động rồi, khi cậu chạm đến vật đã tụ đầy máu nóng của hắn, Kan bật một tiếng chửi thề. Hắn vẫn chưa nới lỏng cho cậu xong xuôi, thế mà Riel cứ trêu ghẹo suốt, hết vuốt ve phần thân lại xoa quanh phần đỉnh. Kan cố kiên nhẫn, không rút phắt hai ngón tay khỏi người cậu để vật ấy thế chỗ vào, rốt cuộc hắn vẫn phải cảnh cáo cậu:
– Thôi đi nào, không thì sáng mai em không ra khỏi phòng nổi đấy.
Nhưng Riel không có vẻ gì là muốn dừng lại, cậu hôn lên cằm hắn (một việc khiến hắn càng khó kiềm chế hơn) và hỏi:
– Anh có nhớ lúc ở đồng dâu anh hỏi em điều gì không?
Kan không trả lời mà chỉ ậm ừ, hiện giờ hắn không có tâm trí để nhớ lại lúc ấy mình đã nói hay làm gì cả, càng không hiểu vì sao Riel có tâm trạng để hỏi chuyện này.
– Anh hỏi… – Riel tiếp tục hôn lên cổ hắn, như hắn vẫn hay hôn cậu. – em muốn được đối xử như thế nào. Sau đó em đã trả lời nếu là anh thì thế nào cũng được.
Nói tới đây Riel rên lên một tiếng vì Kan đã đâm sâu vào người cậu. Hắn luồn hai tay dưới lưng cậu, khóa chặt thân trên của cậu trong vòng tay mình. Thường thì Riel vẫn bấu lấy tấm trải giường hoặc chăn gối trong tầm tay cậu, hoặc chỉ siết chặt hai nắm tay, nhưng lần này cậu bấu vào lưng Kan, một phần vì cậu không muốn buông hắn ra, một phần vì cậu muốn để lại dấu vết của mình trên cơ thể hắn. Đây là người đàn ông của cậu. Của riêng cậu mà thôi.
Khi đã qua cuộc ái ân, cả hai đã thôi thở dốc, cậu thì thầm:
– Thật ra ngày đó em còn một câu trả lời khác nữa. Em không muốn bị lăng nhục, bị chà đạp. Em muốn được giữ lại một chút ít tự tôn.
Kan im lặng không đáp lời Riel, lắng nghe cậu nói. Trái với hắn nghĩ, cậu chỉ thêm một câu cuối trước khi thiếp đi:
– Em không dám nói ra, thế mà anh biết rõ. Cảm ơn anh, phu quân.
Đến khi Riel đã thở đều, Kan sửa soạn gối chăn cho cậu nằm ngay ngắn, hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, rốt cuộc vẫn không thể ngăn mình thốt ra:
– Xin lỗi Riel, anh của em mất rồi. Xin lỗi em.
Hắn nói rất nhỏ nhằm cho bản thân nghe thấy vì không đủ can đảm báo tin dữ cho Riel nhưng cũng không đành lòng giấu giếm cậu. Riel có vẻ đã ngủ say, Kan khoác thêm áo, bước ra màn đêm bên ngoài. Suốt quãng đời về sau, hắn không bao giờ biết rằng khi cửa buồng vừa khép thì cậu đã ứa đôi dòng nước mắt.
.
.
.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ, bên cửa sổ tuyết rơi, một người đang đưa từng nét bút. Người ấy vận áo vải nâu, nhìn thoáng qua không khác gì nông dân quanh năm đồng áng, khi trông kỹ mới thấy bàn tay kia đã quen với việc viết lách từ lâu, con chữ hiện trên giấy ngay hàng thẳng lối, mọi nét móc nét sổ đều đẹp đẽ gọn gàng.
Mẫu thân kính nhớ,
Trời đã vào đông, đường xa tuyết phủ mà con lại vắng nhà, thế nên con viết vài dòng gửi về để mẹ đọc thư và thôi trông tin nhạn.
Con đã tìm được chốn dừng chân, là một làng nhỏ tại vùng đồng bằng phía Nam. Nơi đây con người ôn hòa, thiên nhiên trù phú. Con trồng cây thuốc, hoa màu, chữa bệnh cho dân trong làng cũng sống được qua ngày. Hiện tại con không thiếu thốn điều gì, chỉ mong song thân bình an mạnh khỏe.
Kính thư,
Kan.
Đầu bút lông thoáng dừng rồi viết thêm một dòng tái bút.
Con và em vẫn bên nhau, vui duyên cầm sắt.
Kan gấp thư cho vào bao, trên bàn đã sẵn một phong thư gửi cho ông ngoại, hắn cất cả hai vào ngực áo, mặc áo tơi, lấy chiếc nón rơm rộng vành treo trên vách. Trước khi đeo gùi lên vai, hắn từ ngoài sân nói vọng vào trong nhà:
– Em ơi, anh ra huyện nhé.
Bên trong căn nhà nhỏ có tiếng bước chân, Riel đi ra, cầm trên tay một gói bánh được ủ kín. Cậu vẫn như trước, dáng người gầy nhỏ bọc trong lớp áo bông, hai má hơi hồng lên vì khí lạnh bên ngoài, nhưng trông bộ dáng khỏe mạnh, nhanh nhẹn hơn nhiều. Cậu đưa bánh cho Kan, thủ thỉ:
– Bánh vừa chín tới, anh mang theo mà ăn.
Kan cười, cất bánh vào gùi.
– Vào nhà đi kẻo lạnh. Chiều tối anh về, mua cho em hạt dẻ rang nhé?
Tuyết đầu mùa rơi lất phất trải thành một lớp mỏng trên mặt đường, hôm nay Kan ra huyện để bán số thảo dược hái được trên núi độ chưa vào đông, hắn đã phơi khô, sao kỹ số thuốc ấy để dành bán vào hôm nay. Năm sau hắn sẽ cuốc lại đám đất bên hông nhà và trồng thêm một vài cây thuốc thường dùng. Bước chân Kan thong dong, hắn dường như không còn gì phải lo lắng nữa, hoàn toàn trái ngược với mùa hè năm ngoái.
Ông ngoại và Kan mất gần một năm để giúp Riel hồi phục, tuy không có sức lực hoàn toàn của một thanh niên độ tuổi hai mươi nhưng cậu cũng có thể xem như khỏe mạnh, không còn nguy cơ đổ bệnh nữa. Kan giữ nguyên ý định xuôi về phương Nam, cả hai từ biệt ông cũng vào một ngày tràn nắng hạ và ngập tiếng ve từ trong núi vọng xuống.
Đến nơi thích hợp để định cư, Kan bán ngựa xe mua một căn nhà nhỏ ở một ngôi làng nọ. Trong thời gian ở với ông, hắn đã học tất cả những gì cần thiết để làm một thầy lang nơi thôn dã và lấy đó làm kế sinh nhai. Riel cũng học cùng hắn, nhưng cậu có thiên phú ở những nghề thủ công hơn, đôi tay khéo léo của cậu thoăn thoắt đan những chiếc rổ đựng, nong phơi, giỏ xách, cả những món đồ chơi xinh xinh mô phỏng ghế, bàn. Những món đồ cậu làm bán hay đổi đều được giá vì đẹp và chắc chắn.
Kan lên huyện bán thuốc, cũng bán thêm vài món đồ cậu làm, những lúc trời đẹp hắn còn dẫn cậu theo, nếu không thì sẽ mua quà về cho cậu giống như hôm nay. Riel đón hắn về với bữa tối dọn sẵn, bình yên, ấm áp.
Sáng hôm sau, Kan nấu cháo bằng đậu đỏ mua được trên đường về. Riel ngồi trong lòng hắn bên hiên nhà, vừa ăn cháo vừa ngắm tuyết rơi. Ăn xong cậu ngả người tựa vào lồng ngực hắn.
– Anh có đi đâu hôm nay không?
– Không, ở nhà với em, thương em cả ngày.
Riel khúc khích, tựa sát hơn vào người Kan, hắn vòng tay ôm lấy cậu, khẽ hôn lên môi. Mùa tuyết này là mùa tuyết hạnh phúc đầu tiên của hắn, bởi có người bạn đời mến thương bên cạnh. Sau này hắn và Riel còn cùng nhau trải qua nhiều mùa tuyết nữa, đúng như hắn từng nói, không phải năm năm, mười năm, mà là cả một đời người.
.
.
.
Kan thọ tám mươi lăm tuổi, không bệnh mà mất, sau khi dành ba năm chăm mộ Riel và sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.
Riel cưỡi Delphie chờ hắn bên sông, hắn băng qua đồng cỏ lau thì thấy cậu ngay. Cậu vẫn mang dáng vẻ thanh niên vừa trổ mã đẹp đẽ, khỏe mạnh, mà hắn cũng là chàng trai trưởng thành, vóc dáng cao ráo, ung dung như ngày đầu tiên gặp cậu. Riel nhảy xuống ngựa sà vào lòng hắn, hai người hôn môi rồi nắm tay nhau, dắt ngựa lên thuyền.
Hai bát cháo cho quên chuyện kiếp này, nhưng chắc chắn sẽ không quên cảm giác rung động khi đứng trước nhau.
Kiếp sau lại hẹn gặp, tiếp tục là một đôi bạn đời mãi không chia rời.
[Hết]
.
.
.
Vậy là hết truyện rồi. Đây là truyện dài đầu tiên mình viết trọn vẹn, cảm giác rất là vui. Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi truyện nhé XD