Cúi mình hôn em - Ngoại truyện 1: Thủy tiên tháng Tư
Ngoại truyện 1: Thủy tiên tháng Tư
– Riel…
Kan nhẹ nhàng chui vào chăn, ôm lấy thân người nhỏ nhắn đang nằm nghiêng trên giường. Riel khẽ đáp lời, xoay người lại. Cậu chỉ hơi thiêm thiếp chứ chưa vào hẳn giấc sâu, lúc cửa phòng mở ra cậu đã tỉnh rồi. Có điều cậu không trở dậy đón chủ vì Kan bắt cậu phải ngủ đúng giờ, trừ những hôm hắn muốn tiêu khiển đôi chút thì đầu giờ Hợi cậu đã phải lên giường, cho dù không ngủ ngay cũng phải nằm yên trên đó. Bây giờ đã gần hết giờ Tý, cậu không dám để Kan biết mình vẫn chưa ngủ.
Riel ngửi thấy mùi rượu phảng phất từ người Kan. Đoán rằng chủ đã say, cậu định xuống giường chuẩn bị nước ấm lau mặt cho hắn, nhưng Kan đã lật người đè cậu lại.
– Chủ nhân… Thay quần áo chứ ạ?
Kan không trả lời, cứ giữ nguyên tư thế nằm bên trên cậu, hai tay ôm khóa cậu vào lòng. Qua một lúc, Riel tưởng hắn đã ngủ thì lại nghe hắn lên tiếng:
– Ngươi biết tiệc rượu tối nay thế nào không?
– … Không ạ.
Kan nói tiếp sau một khắc im lặng:
– Khá đông, có người hỏi ta lần sau đưa nô lệ đến góp vui.
Hắn cảm thấy thân thể bên dưới hơi cựa nhẹ. Riel nhắm mắt lại, cố gắng bảo mình bình tĩnh. Ngày trước cũng có những lần người chủ cũ mang cậu tới tiệc rượu, lần nào cậu cũng bò vào lúc bắt đầu rồi bị kéo lê ra ngoài khi tàn cuộc, trên (và trong) người dây đủ loại rượu và thức ăn thừa. Là một dục nô được huấn luyện đầy đủ, thân thể Riel có thể chịu đựng được, nhưng tận sâu trong lòng cậu không thể nào thôi kinh sợ. Người chủ này cũng sẽ làm như vậy ư? Mặc dù ban đầu Kan đã nói sẽ không chia sẻ Riel với ai, nhưng bây giờ có đối tác đưa lời đề nghị trực tiếp, liệu hắn có thay đổi ý định? Riel không nhận ra, nhưng cậu đang nín thở, nỗi sợ do ký ức làm dấy lên kết hợp với hiện tại lặng lẽ lan ra, lấp đầy từng mạch máu của cậu, đến mức cậu không thể run rẩy mà chỉ căng người bất động.
Kan nhìn đăm đăm vào bóng tối trước mặt. Hắn biết cái cựa mình ban nãy của Riel thật ra là một động tác co người, một phản ứng bất lực của thân thể hòng tránh né những đau đớn sắp tới nếu hắn nhận lời. Trong giới thượng lưu, đưa dục nô đến các buổi tiệc rượu vốn là một phép xã giao không quá thông dụng, chỉ xảy ra ở các cuộc bàn chuyện làm ăn lớn như một động thái tô đậm hơn lòng tin giữa các ông chủ với nhau.
– Ta từ chối rồi. – Kan buông Riel ra, ngồi dậy. – Ngủ đi.
Riel mở to mắt, lúc này cậu mới nhận ra lồng ngực mình phập phồng trở lại. Kan cởi áo ngoài, nằm xuống mà không buồn thay đồ ngủ. Hắn cũng mệt rồi, từ chối lời đề nghị ngầm kết giao sâu hơn của đối tác sao cho không mất lòng cũng khó lắm chứ. Người đề nghị hắn mang dục nô đến bữa tiệc tiếp theo là một bạn làm ăn lớn, ông ta phất lên nhờ việc trung chuyển hàng hóa trong cả vùng này. Gần đây nhà Hankei đang có kế hoạch đưa hàng đi xa hơn, do đó cần sự trợ giúp từ một tay rành rẽ địa hình, đường sá và có sẵn đội ngũ chuyển hàng lớn như ông ta. Hai bên vốn đã hợp tác với nhau rồi, ông ta muốn nhân dịp này đào sâu hơn mối quan hệ thôi, vì nếu vậy chính ông ta cũng hưởng lợi không ít. Khi mới nghe xong lời đề nghị, Kan đã do dự.
Nằm được một chốc, hơi men bay biến hết mà vẫn chưa ngủ được, Kan lại nghe tiếng sụt sịt từ người bên cạnh.
– Sao thế? – Hắn day nhẹ ấn đường. – Đã bảo ta từ chối rồi, việc gì mà khóc?
– Chủ nhân… chủ nhân… – Riel bấu nhẹ vào tay áo hắn. – Cảm ơn ngài… Cảm ơn…
Kan thở dài, quay sang ôm lấy cậu.
– Nếu ta đồng ý thì sao?
– Không sao… không sao hết… Nếu cần ngài cứ… đưa tôi đi… Nhưng xin hãy… đón tôi về…
Nhận ra Riel bắt đầu thở gấp bất thường, Kan vội đỡ cậu ngồi dậy, vỗ nhẹ lên lưng cậu, đếm nhịp để giúp cậu thở đều và chậm lại. Khi tình trạng của cậu đã ổn định hơn, Kan mới nói:
– Thôi, không khóc nữa. Chuyện như vậy không bao giờ xảy ra đâu.
Thằng nhóc này, miệng thì bảo không sao nhưng lại hoảng đến mức không thở nổi. Dọa thêm vài lần nữa e là nó vỡ tim mà chết mất. Kan thầm nghĩ. Riel vẫn nắm lấy tay áo Kan, cậu cố gắng nói tiếp:
– Chủ nhân trước… luôn để tôi lại đó… để bao giờ tôi có thể bò thì tự bò về. Đường về… rất đáng sợ… rất nhiều người…
Kan có thể đoán được một dục nô bị ném trên phố, không có chủ nhân bên cạnh là một miếng mồi ngon đến thế nào. Và Kan cũng biết thật ra tên chủ cũ không đời nào hoàn toàn bỏ mặc dục nô của mình, đó chỉ là một trò chơi khác được bày ra để gã thưởng thức mà thôi. Hắn dỗ Riel thêm một lúc, đến khi cậu buông được tay ra thì mới xuống giường rót một cốc nước. Kan không có thói quen đặt nước trong phòng, nhưng từ khi có Riel thì phòng hắn không những đầy đủ nước mà đôi khi còn có đồ ăn vặt. Bình nước đặt ở gần đầu giường, tầm mắt Kan bất giác nhìn ra xa hơn, tới đóa hồng bạch cắm trong lọ nhỏ đặt trên bàn viết.
Kan vẫn còn nhớ đóa hoa đầu tiên xuất hiện trên bàn của hắn. Nó được đặt ngay ngắn cạnh chồng tài liệu, lúc hắn thấy nó đã là buổi chiều muộn, cánh hoa đã hơi héo đi, nhưng hắn vẫn nhận ra đó là một đóa trà mi nở ngay bên ngoài cửa sổ phòng mình. Hắn nhìn về phía Riel đang thấp thỏm trong góc phòng. Tặng hoa như một lời cảm ơn người đã giúp mình, Kan sao lại không biết phong tục đáp lễ này được. Hắn mỉm một nụ cười, vẻ mặt Riel lập tức sáng lên. Cắm tạm đóa hoa vào bình đựng nước mài mực, hắn nói với cậu bé đang rụt rè tiến lại gần hơn:
– Ngươi có thể ra vườn chơi, hoa cũng có thể hái, nhưng đừng hái trụi vườn đấy, biết chưa?
Từ đó trở đi, trong phòng Kan thỉnh thoảng sẽ có một đóa hoa tươi. Gia nhân thấy vậy thì muốn đặt thêm hoa cho hắn nhưng Kan bảo không cần thiết. Hoa này hắn nhận vì chúng là quà tặng, còn trước giờ hắn chưa từng cần. Không một ai nghĩ cuộc sống của Kan cần điều gì khác ngoài đám sách vở và chiếc bàn tính, cả hắn cũng cho là vậy.
Nhưng Riel mang đến cho hắn những đóa hoa.
Kan quay lại giường cho Riel uống từng ngụm một. Bông hồng trắng kia chính là lý do hắn vượt qua khoảnh khắc do dự khi nghe lời đề nghị và tìm cách từ chối. Nếu hắn cho phép một ai khác động vào Riel, căn phòng này của hắn sẽ lại tẻ nhạt, không còn một sắc màu nào nữa.
– Trong vườn nở những hoa nào rồi?
– Dạ, ngoài hoa hồng thì có thu mẫu đơn, thủy tiên…
– Thủy tiên nở rồi à? Vậy ngày mai hái một cành thủy tiên đi.
Mất một lúc Riel mới hiểu hết lời Kan nói, không ngăn được mình, cậu cười tươi hơn bao giờ hết. Kan cũng thích nhìn Riel cười hơn là khuôn mặt khóc lóc của cậu, nụ cười ấy khiến hắn phải cười theo.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt dậy Kan đã thấy một đóa thủy tiên cắm sẵn trên bàn, hoa vừa xòe cánh nở, vàng rực, tươi mới. Nhìn sang bên cạnh, thấy người vẫn còn ngủ, bỗng dưng cả tâm hồn lẫn thể xác Kan đều tràn đầy sinh lực, những ủ rũ tối qua chỉ như một cơn gió thoảng. Hắn lại ôm lấy cậu bé. Riel hơi dụi vào cổ hắn, gọi khẽ:
– Chủ nhân.
– Hoa đẹp lắm. – Kan luồn tay vào đẩy vạt áo của cậu ra. – Ngươi đã bỏ công dậy sớm, vậy nên phải thưởng một chút mới được.
Riel tỉnh ngủ hẳn, phút chốc mặt cậu đỏ lựng lên, đến cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đỏ mặt, những chuyện này có xa lạ gì nữa đâu. Kan đương nhiên không cần chờ cậu trả lời, cứ cởi hẳn lớp áo rồi hôn xuống bờ ngực trần. Riel hít vào một hơi sâu, hơi ưỡn ngực để Kan dễ dàng hành động hơn. Dưới chăn, một chân Kan lách vào giữa hai đùi cậu, nhẹ nhàng cọ vào nơi nhạy cảm. Ngày mới bắt đầu, ai cũng đã lấy lại sức lực sau một giấc ngủ dài nên cơ thể cả hai nhanh chóng phản ứng trước những động chạm. Riel mím môi khi chân của Kan được thay bằng tay của hắn, và những tiếp xúc biến thành trực tiếp giữa da thịt trần. Thấy Riel lại chuẩn bị kiềm hãm chính mình, Kan cười nhẹ:
– Lại thế rồi. Rên lên tí thì chết ai.
Nói đoạn hắn đẩy thêm một ngón tay nữa vào nơi khe hẹp đã mềm ra vì chất bôi trơn, ép Riel phải hé môi để âm thanh thoát ra. Thân thể đã qua huấn luyện nhanh chóng quen với sự xâm nhập, mấy ngón tay của Kan vẫn chưa đủ để đẩy Riel đến mức không chịu đựng được, nhưng cậu vẫn nghe lời rên lên một tiếng.
– Ư…
– Ngọt như vậy mà keo kiệt quá chừng. – Kan hài lòng ghé đến cắn nhẹ vành tai cậu.
Sau câu nói ấy, Kan đã giữ lấy hông cậu mà thúc vào trong rồi bắt đầu chuyển động. Riel run lên khi điểm nhạy cảm nhất bị nghiền qua liên tiếp. Kan đã nói đây là thưởng, bởi vậy hắn cố gắng khiến Riel sảng khoái nhất có thể. Đã hơn một tháng kể từ khi hắn đưa cậu về, đủ thời gian cho hắn thuộc nằm lòng cơ thể cậu và không bỏ qua một điểm nhỏ nào dù là bên ngoài hay bên trong. Hai tay Riel bấu chặt lấy lưng áo Kan, hai chân quấn quanh lưng hắn, bị cuốn theo hắn hoàn toàn. Khi Kan tìm đến vật nhỏ đang đứng thẳng của cậu, tiếng thở gấp gáp trong cổ họng đã biến thành tiếng rên rỉ thực sự. Đến khi Kan cố ý rút ra gần hết, đến mức gần như lui hẳn ra ngoài rồi đâm lút vào tận cùng, Riel đã bật khóc, nhưng đó không phải những giọt nước mắt đau đớn và tủi nhục nữa. Cái chăn đã bị cả hai đẩy ra từ lâu, một nửa còn nằm trên giường, một nửa đã vắt xuống đất, đung đưa nhè nhẹ theo từng nhịp đưa đẩy. Cuối cùng, Kan ghì chặt lấy Riel cho cú thúc lấp đầy cậu, Riel cũng đạt đến cao trào. Từng luồng dịch trắng phun thẳng lên bụng cậu, một việc mà từ khi lọt vào tay Kan cậu mới được tận hưởng không cần sợ hãi. Kan chờ đến khi người dưới thân thôi run rẩy rồi mới rời khỏi cậu, tiếp tục mơn trớn trấn an.
Thường thì mỗi lần phục vụ buổi sáng, các vị chủ nhân không chỉ bắn một lần – tất nhiên không cùng một loại chất lỏng – vào động nhỏ bên dưới hoặc vào miệng của Riel. Trước đây, Kan chưa từng động đến cậu vào buổi sáng sớm sau khi ngủ dậy nhưng Riel cho rằng lần này cũng không khác, bởi vậy cậu chờ Kan ra lệnh cho mình ngậm lấy thứ đã nhuyễn xuống của hắn. Trái với những gì cậu nghĩ, Kan xoa đầu cậu, xuống giường và choàng thêm áo ngoài. Riel ngạc nhiên đến mức buột miệng hỏi:
– Chủ nhân… ngài không…
– Ừ? – Kan vừa nhướng mày vừa cột lại thắt lưng.
– Ngài không…
Riel ngập ngừng, len lén nhìn vật ban nãy còn ở trong người cậu rồi liếc nhanh đi chỗ khác. Kan chợt hiểu ý. Hắn lắc đầu, gói Riel vào chăn rồi bế cả chăn cả người lên.
– Vào phòng tắm.
Những chuyện khiêu chiến chuẩn mực vệ sinh lẫn chuẩn mực đạo đức như vậy đương nhiên Kan không thấy hứng thú. Hắn hơi chững lại khi nhận ra mình đang nghĩ đến “chuẩn mực đạo đức”, nhìn xuống dưới tay, hắn bắt gặp ánh mắt của Riel đang ngước nhìn lên. Cảm kích, ngưỡng mộ đong đầy trong đó. Phải rồi, Riel chỉ nên ở trong vòng tay của hắn thôi, những kẻ khác đừng hòng mơ tưởng.
[hết ngoại truyện 1]
—
Lời tác giả: Thủy tiên vàng đại diện cho “khởi đầu mới”, “tái sinh”.