Hiến Dâng - Chương 2 : Một cuộc hôn nhân chính trị
Mấy ngày gần đây, khắp vùng quê Calixta đều đồn thổi nhau rằng: Con gái cả nhà Lenora sắp sửa kết hôn với con trai cả nhà Tabitha.
“Đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Nghe nói sính lễ của nhà Tabitha lên đến hàng trăm bảng, toàn là cổ phần của những công ty dầu mỏ và đồn điền.”
“Nhà Lenora cũng có giàu có gì đâu, chỉ được cái danh quý tộc.”
“Ai ngờ nhà Lenora lại bán con gái mình đi như vậy…”
Đấy là những lời xì xào và bàn tán đến từ quán rượu nhỏ của miền quê. Cuộc hôn nhân chính trị giữa hai gia tộc nổi tiếng nơi đây đã lọt đến tai của những người nông dân và truyền nhau qua những cái miệng chua ngoa nhất của những người phụ nữ trên mảnh đất Calixta. Chúa mới biết qua miệng của các mụ câu chuyện được thêm mắm dặm muối ra sao.
Lúc đó ở bên quầy rượu, chủ quầy tay lau cốc rượu, hỏi nhỏ người đàn ông ngồi đối diện trên ghế: “Chẳng phải tiểu thư nhà Lenora là học trò của thầy sao?
“Vâng.” Người đàn ông trả lời.
Kể từ sau hôm em rời khỏi nhà hắn, hắn đã viết thư từ chối tiếp tục giảng dạy ở nhà Lenora bằng những lời lẽ hoa mỹ và thuyết phục nhất: “Trình độ của tiểu thư Lenora đã vượt xa những gì tôi mong đợi. Có thể nói rằng chặng đường học tập tiếp theo của tiểu thư phụ thuộc nhiều vào khả năng tự học của bản thân. Vậy nên…” Theo sau đó là những lời xin lỗi thành khẩn của hắn.
Và dĩ nhiên, gia tộc đó đồng ý. Cầm bức thư trả lời từ người hầu, hắn nghĩ mỉa mai: Ở cái miền quê này, có kẻ nào muốn cho con gái mình học cao. Họ chỉ muốn nhồi đầu những cô tiểu thư ngây thơ bằng những lễ nghi sáo rỗng với hi vọng cô sẽ trở thành “một con hầu” tốt khi về nhà chồng.
Hay chưa cần nghĩ sâu xa đến như vậy. Chỉ việc nam và nữ ở riêng với nhau trong căn phòng kín mà không có sự hiện diện của người thứ ba, một thay đổi nhỏ của cô tiểu thư cao quý có thể khiến kẻ đó lãnh án tù chục năm, thậm chí là rơi đầu.
Chìm vào dòng suy nghĩ miên man, hắn cười khẩy. Hắn vuốt mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi và nốc cạn cốc rượu.
***
Trong lúc đó, ở gia tộc Lenora.
“Bella, đây là nhiệm vụ của con. Con sinh ra là để cống hiến cho gia tộc. Đừng có lèm bèm nữa.”
“Con không kết hôn. Con không bao giờ kết hôn với người mình không yêu thưa cha. Cha làm vậy là đang bán con. Con không muốn…”
Tiểu thư Bella gào lên với cha mình, tiếng nói và tiếng nức nở của cô vang lên trong thư phòng cổ kính. Em đã nói như vậy với cha mình hàng trăm lần kể từ khi em nghe tin em sẽ phải cưới công tử nhà Tabitha. Nhưng đáp lại lời năn nỉ, cầu xin hay thậm chí là cãi lại của em, cha em cũng không lung lay. Tình thân là cái nghĩa lý gì khi đứng trước hàng trăm bảng sính lễ – thứ có thể giúp ông trả hết nợ cho buổi cá cược ở trường đua ngựa hôm trước.
Và như mọi khi, mỗi khi con gái cãi ông về quyết định liên hôn này, ông đều giơ tay lên tát vào má của em. Cái tát từ bàn tay to lớn và thô ráp của ông làm in hằn vết đỏ trên gò má trắng ngần của em. Cái nóng từ má khiến cả người em nóng ran, run lên vì sợ hãi và giận. Nước mắt em chảy xuống cổ, từng giọt từng giọt rơi trên tấm thảm cũ, ướt đẫm một khoảng. Tay em ôm lấy bên má ửng đỏ vì bị đánh, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.
“Cút về phòng của mày ngay, cho đến khi kết hôn. Tao đã đưa ra quyết định rồi, khôn hồn mà làm theo lệnh của tao. Nếu không tao thả mày cho đám sói trong rừng ăn. Anne, đem con nhỏ về phòng. Nhanh lên!”
Nam tước Lenora gào to gọi người hầu, át đi tiếng khóc nức nở của em. Anne – người hầu thân cận của em chạy vào, nhẹ nhàng cầm tay em, giúp em đứng dậy và đưa em vào phòng ngủ. Anne đặt em lên chiếc giường được trải nệm trắng đã chuẩn bị từ trước, cởi tất và tháo búi tóc em, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi ạ.”
Em nằm dài trên chiếc giường, nước mắt chảy sang hai bên làm ướt gối, nức nở nói: “Ta phải làm sao đây Anne. Ta phải làm sao để thoát khỏi cuộc hôn nhân này đây.”
Em nói xong tiếp tục khóc. Một tay em gác lên mặt, để che đi đôi mắt đã đỏ ửng lên vì khóc, trông đau đớn và xót xa. Anne không đáp lại lời em nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ để mặc em cứ khóc cho đến khi mệt mà thiếp đi.