Chồng Em Thay Đổi Rồi! - Chương 4:
Hôm nay cũng vậy đến hẹn lại lên, thấy lâu như vậy mà Mèo vẫn được mọi người săn đón, người kia không khỏi trào phúng: “Công nhận sức ảnh hưởng của em lớn thật đấy.”
Hơn ai hết anh biết rõ gần đây Mèo thay đổi rất nhiều. Cô trầm tính ít nói, không thường xuyên giao lưu với anh em trong bang hội nữa. Mà dành hết thời gian cho một người duy nhất là anh. Dù hai người chưa xác định rõ mối quan hệ với nhau là gì.
“Tất nhiên rồi em đáng yêu thế kia mà.” – Hihi… Mèo tự tin đáp.
“Đáng yêu mà yêu thật không dễ tý nào.”
“Sao thế? Anh dám yêu em không?” – Đây đúng là một câu thách thức.
“Em đang tỏ tình anh đấy à?”
“Ừm xem như là là vậy đi. Anh trả lời em đi.” – Mèo Mũm Mĩm không ngần ngại thừa nhận. Thật ra, cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu cần kết duyên hiệp lữ cô sẽ không ngần ngại chọn anh, quan trọng là anh có đồng ý hay không?
Pepsi không trả lời mà chuyển qua chuyện khác: “Con đang làm gì đó em? Em đã cho con ăn tối chưa mà online đó?”
Anh là số ít người trong bang biết Mèo là một single mom, cô không đơn thuần, vui tươi như cái cách mà bản thân thường thể hiện. Vốn người ta hay nói: “Người hay cười chính là người mang nhiều nỗi đau.” – Mèo nhà ta chính là người như vậy.
Pepsi không trả lời, không phải vì không thích cô. Nhưng trong con tim đã chai sạn mang nhiều vết thương của anh thì tình yêu là một cái gì đó rất xa xỉ, anh không thể mở lòng ra với ai. Càng nói không với chuyện yêu xa.
Anh và Mèo kẻ Nam người Trung cách nhau cả nửa vòng trái đất nói chuyện yêu đương quả thật không hợp lý. Không muốn đối phương hy vọng cũng không muốn người kia thờ ơ với mình. Thật sự, ngoài việc lảng tránh tiếng yêu đối với cô gái tuổi đôi mươi năng động, tính cách mạnh mẽ, “từng trải” như Mèo thì Pepsi không biết làm gì khác hơn.
Anh sợ mình không phải là tương lai của cô, gieo cho cô hy vọng rồi dập tắt nó thì quả thật rất tàn nhẫn với cô. Cuộc đời cô gái trẻ đã quá bi thương rồi. Nếu không thể làm nốt thăng trong cuộc đời bế tắc của của Mèo, anh cũng không muốn trở thành một nốt “trầm” khiến cô thêm suy tư.
Hiểu anh đang cố chuyển chủ đề từ chối trả lời câu hỏi của mình, Mèo có chút buồn tuy nhiên không miễn cưỡng anh. Hơn ai hết cô biết rõ để chấp nhận một single mom như cô là một điều cực kỳ khó với một thanh niên mới bước vào độ tuổi cập kê như anh. Cho dù cô có kể cho người ta nghe trong quá khứ cô đã bị tổn thương sâu sắc như thế nào thì rất khó để mà tin cô là nạn nhân hoàn toàn.
Thời buổi bây giờ đối với một người phụ nữ góa chồng, bị chồng bỏ mà nói người phụ nữ kia phải là loại hư thân mất nết thế nào thì người đàn ông đó mới bỏ. Chứ không thằng đàn ông nào ngu dại mà bỏ một người phụ nữ tốt, biết chịu thương chịu khó, vun vén cho gia đình cả.
Chuyện của mình, Mèo cũng chỉ nói qua một lần chứ không hề cố giải thích hay biện minh cho quá khứ lầm lỗi đã qua.
Cô thành thật với anh về cái thời niên thiếu ham chơi, trót dại quen một tên giang hồ cả người xăm trổ rồng phượng khuôn mặt có phần dữ tợn. Cô cho rằng người như vậy mới có thể bảo vệ được mình. Nhưng sự thật chứng minh cô đã lầm, người ta cho cô cái này sẽ lấy đi của cô thứ khác. Chẳng ai cho không ai điều gì đó là quy luật của cuộc sống.
Nói về thân thế của Mèo, ba mất từ kia cô chỉ mới sáu tuổi, mẹ một mình nuôi hai chị em của Mèo cùng bà ngoại đã già yếu, cánh cửa đại học không chào đón cô. Thấy mẹ mình vất vả mưu sinh, thức khuya dậy sớm vẫn thiếu trước hụt sau, nợ nần khắp nơi Mèo chủ động xin nghỉ học để đi làm phụ mẹ lo cho em.
Nhưng… ở cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi quê nghèo của cô lương làm ba cọc ba đồng, chủ thì khó khăn hay hạnh hẹ. Làm việc quần quật cả ngày cũng không vừa mắt người ta cô đâm ra chán nản muốn đi một nơi khác thay đổi cuộc sống hiện tại.
Mèo một mình vào đất Sài Gòn lập nghiệp, quyết tâm thay đổi cuộc đời mình khi trong túi chỉ có vỏn vẹn bảy trăm ngàn. Nghe nói ở đây thành phố phát triển có rất nhiều việc nhẹ lương cao. Nghe vậy ai mà không thích. Đặc biệt đối với một cô gái nhỏ còn chưa hiểu sự đời như Mèo.
Đến nơi đất chật người đông, không khí xô bồ, bé Mèo đúng chất nhà quê lên thành thị, ngây thơ dễ tin người chẳng mấy chốc làm mất hết số tiền ít ỏi mang theo bên người. Bị cướp còn bị đánh vài bạt tai vì chê tiền quá ít.
Mèo tủi hờn lê cái bụng đói đến nương nhờ dưới tượng đài Đức Mẹ Maria vì giờ cô không còn nơi nào để đi. Sau khi khóc một trận đã đời, than trời trách đất một hồi Mèo ngủ thiếp đi lúc nào không hay vì quá mệt mỏi.
Thời tiết ở Sài Gòn khi đêm về không đến nổi lạnh nhưng thi thoảng cũng có vài cơn gió lướt qua đủ khiến người ta rùng mình. Một cô gái nhỏ không còn nơi nào để đi, lòng tự tôn rất lớn nên chẳng mở miệng xin xỏ ai giúp đỡ.