Chồng Em Thay Đổi Rồi! - Chương 8:
Chuyện tưởng sẽ kết thúc ở đó nhưng không… những con người kia không dễ dàng bỏ qua cho Mèo như vậy. Sau khi tan ca trở về, có hai người lén lút theo sau Mèo về tận nhà.
Linh cảm của Mèo trước nay vốn rất nhạy bén, cô có cảm giác có người theo dõi mình nhưng khi quay đầu lại nhìn thì lại không thấy ai khả nghi vì những người kia đủ tinh ranh để giữ một khoảng cách nhất định với cô. Để khi bọn chúng ra tay Mèo sẽ không kịp phản kháng hay có cơ hội cầu cứu.
Trên đường dòng người vẫn qua lại tấp nập rất bình thường. Nhưng tâm trạng Mèo lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Đôi chân bất giác tăng tốc đạp nhanh hơn, cô muốn nhanh chóng về đến nhà. Hai người kia cũng tăng tốc chạy theo Mèo đến khi cô về đến cổng nhà, đứng quan sát một hồi rồi mới rời đi. Bọn chúng cũng bắt đầu tra ra những thông tin về thân thế của cô, để tiện cho việc “dạy dỗ” cô bé người mới này.
Những ngày sau đó Mèo đều có cảm giác bản thân bị theo dõi. Thay vì trốn tránh hay tìm sự giúp đỡ từ người khác cô lại chọn cách tự mình đối diện, chẳng nói chuyện này với ai. m thầm chờ đợi đối phương ra mặt.
Hôm ấy, Mèo tăng ca về khá trễ, cả ngày làm việc mệt mỏi khiến sức đạp xe của cô cũng không còn nên nhanh chóng bị những người cùng về bỏ lại phía sau. Khi đến đoạn đường vắng, chợt Mèo bị một toáng người chạy xe máy ép sát vào trong lề. Dồn cô vào đường cùng suýt tý đã ngã xe, may mà Mèo phản ứng nhanh xuống khỏi xe.
Những người kia cũng dừng xe lại, không ngần ngại tháo khẩu trang để Mèo có thể nhìn rõ mặt. Mấy khuôn mặt khó ưa này, Mèo chẳng còn lạ gì. Chính là những chị gái thường xuyên kiếm chuyện nói xấu cô trong công ty đây mà. Lần này xuất hiện thế này chắc muốn chơi một trận thật lớn với cô đây mà.
“Cô bé chúng ta lại gặp nhau rồi.” – Chị ta vừa nói vừa cười một cách nguy hiểm.
Đứng trước năm sáu người mặt mũi hung tợn, trai có gái có, Mèo chẳng chút lo lắng, cô tỏ ra rất bình tĩnh. Miệng cười khẩy: “Chỉ là gặp mặt em, chị lại kêu nhiều người đến như vậy. Có phải chị đánh giá em quá cao rồi không?”
Hừm…
“Giỏi lắm! Có thể bình tĩnh được như vậy. Để xem tí nữa mày có còn bình thản như vậy được nữa không? Hay khóc lóc cầu xin tao tha thứ.”
“Vậy cứ thử xem.” – Mèo đáp một cách khảng khái.
“Lên tụi bây.” – Chị ta hất cằm ra lệnh cho đám bạn đi cùng xông lên cùng lúc đánh hội đồng bé Mèo.
Bốp!
Chát…
Phạch! Phạch!
…
Vô số những âm thanh hỗn tạp vang lên. Mấy bà chị này đánh nhau chẳng khác nào mấy con mụ bán cá ngoài chợ, người túm tóc kẻ cào mặt chẳng đâu ra đâu. Mèo thì khác từ nhỏ cô đã biết sử dụng nắm đấm để lời nói của mình có giá trị nên đối phó với mấy chị gái này với cô chẳng thành vấn đề.
Cô có thể tránh người này, ra đòn với người kia đạp người nọ. Có điều đối thủ quá đông lại có cả con trai, hai đánh một không chột cũng què. Nói gì một mình cô phải chống lại gần cả chục người.
Chống cự được một hồi, Mèo liền rơi vào thế bất lời, khi vô tình bị vấp ngã, nằm vật dưới đường. Không để cô gái nhỏ có cơ hội đứng lên, cả bọn đã lao vào cô đánh đấm túi bụi, không có ý định nương tay.
Từ khoé miệng, máu bắt đầu bật ra. Trên người cũng dần xuất hiện những vết trầy xước, bầm tím. Không còn sức kháng cự, Mèo chỉ có thể ôm đầu, thu người chịu trận. Tuyệt nhiên không phát ra một tiếng kêu rên, cầu xin tha thứ nào, chỉ vì không muốn bản thân trở nên hèn yếu trước mặt những người kia.
Đau!
Rất đau!
Thân thể của Mèo bây giờ đã bầm dập không sót chỗ nào. Hai mắt bắt đầu mờ đục, Mèo sức tàn lực kiệt, tất cả đã quá sức chịu đựng của cô. Trước khi ngất đi Mèo nghe có tiếng hét của một người con trai: “Dừng tay! Tụi mày làm gì đó? Cả đám người như vậy lại bắt nạt một cô gái như vậy có còn tính người nữa không?”
Theo sau đó, là ba bốn chiếc xe máy đắt tiền đừng lại bên cạnh Mèo. Người xuất hiện là anh Phú – Đại ca xứ này. Ai nhìn thấy anh cũng phải khiếp sợ, nể mặt vài phần. Thấy anh tới, mấy đứa kia vội vàng thống lên xe chạy mất hút vì chẳng ai dám đắc tội với anh đại này.
Trông thấy đám người hoảng loạn chạy đi, anh Phú cũng không đuổi theo, chỉ liếc nhìn bảng số xe của bọn chúng âm thầm ghi nhớ. Rồi anh ra lệnh cho mấy đàn em theo cùng: “Xem cô bé kia thế nào rồi.”
Một người có hình xăm cá chép hoá rồng trên cánh tay, lập tức tới đỡ Mèo lên, tay đặt trước mũi cô kiểm tra hơi thở rồi nói: “Còn cứu được. Bị thương khá nặng đó anh hai.”
“Có biết là con cái nhà ai không?” – Anh Phú lạnh nhạt hỏi tiếp.
“Không ạ. Nhìn mặt lạ lắm!”
“Đưa về nhà xử lý vết thương trước chờ tỉnh lại rồi tính.”
Nhanh chóng Mèo được những người kia đưa lên xe đưa đến một biệt thự sang trọng xa hoa. Cả chiếc xe đạp cũ kĩ của cô cũng được mấy anh trai kia tốt bụng đưa về dựng trước sân.
Mãi đến sáng hôm sau, Mèo mới tỉnh lại. Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, đôi môi khô khốc vì khát của cô gái nhỏ mấp máy: “Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?”
Trong đầu dần xuất hiện lại những chuyện trước lúc cô ngất đi, một nhóm người đã cứu cô. Đây chắc là nhà của người ấy vì cô không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nên đoán không phải là bệnh viện.
Cố gượng người ngồi dậy, Mèo muốn rót cho mình một cốc nước, cô hiện tại vừa đói vừa khát. Nhưng vừa cựa người, cả cơ thể bắt đầu truyền đến cảm giác đau nhức không thể chịu nổi. Cô tức giận mắng một câu: “Khốn kiếp! Tất cả tụi mày rồi sẽ gặp quả báo cho mà coi.”
Cạch!
Bất ngờ cánh cửa được mở ra từ bên ngoài. Người xuất hiện là Đen – đàn em của anh Phú, cũng là người hôm qua bế Mèo về đây.